Tôi thở dài một hơi:
“Không cần đâu. Trước đây tôi đồng ý là do tôi nhất thời hồ đồ. Sau này đừng liên lạc với tôi nữa. Tôi không muốn dính dáng đến mớ ân oán thù giữa hai em nhà .
“Chuyện kiểu thay thế mà , thôi bỏ đi. Tôi không còn hứng thú.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy và đưa cả Kỷ Diệu lẫn Bạch Diệm vào danh sách chặn.
Sau đó tôi dành hết thời gian để gọi điện tìm khách mời thay thế.
Nhưng sao dễ dàng mời người có tầm cỡ ngang với Kỷ Diệu?
Tối đó, tôi về nhà trong tâm trạng chán nản. Vừa đến cửa, tôi đã thấy có người ngồi chờ sẵn.
Chiếc áo hoodie đen và quần cargo rộng thùng thình.
Đôi chân gác hờ hững trên bậc thang.
Thấy tôi, ngước mắt lên, hờ hững hỏi:
“Về rồi à?”
“Bạch Diệm, sao lại ở đây?”
“Qua xem em đã nguôi giận chưa. Nếu chưa thì để em đánh tôi một trận cũng .”
“Tôi thế nào thì liên quan gì đến ?”
“Tôi đã rồi, tôi người thay thế của em. Nếu ta em giận, em trút giận lên tôi cũng chẳng sao.”
Tôi mím môi: “Tôi không muốn đánh ai.”
“Được rồi, giờ em bình tĩnh rồi thì chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề, không?”
“Giải quyết vấn đề gì?”
“Chẳng phải em vừa bị người ta bùng kèo sao? Tôi giúp em.”
Tôi không hiểu ý của Bạch Diệm.
Anh lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho tôi.
Tôi lướt qua, hóa ra là thiệp mời mà ekip chúng tôi đã gửi đi trước đó.
“Về báo với đạo diễn của em rằng tay đua Yan đồng ý khách mời thay thế cho số đầu tiên.
07
Chuyện này còn kịch tính hơn tôi tưởng rất nhiều.
Sau khi về nhà, tôi tìm kiếm thông tin liên quan đến “tay đua Yan”.
Không ngoài dự đoán, tôi thấy ngay hình ảnh của Bạch Diệm.
Trong ảnh, để tóc bạc, trên tai phải đeo một chiếc khuyên tai màu xanh lam sáng chói.
Mặc bộ đồ đua xe màu trắng xanh, nụ ngạo nghễ trước ống kính khiến người khác vào không thể rời mắt.
Nếu bây giờ Bạch Diệm hiện trông vài nét giống Kỷ Diệu, thì trong tạo hình và nụ trong bức ảnh này, thật sự quá nổi bật, hoàn toàn không có nét nào giống Kỷ Diệu.
Ở trong nước, báo chí không đề cập nhiều về môn thể thao đua xe.
Cá nhân tôi cũng không ý đến lĩnh vực này,
Nên hoàn toàn không biết rằng Bạch Diệm là một tay đua.
Tôi lần lượt xem qua các bài báo thì mới phát hiện ra Bạch Diệm rất nổi tiếng trong giới đua xe.
Trên các trang thông tin quốc tế, ngập tràn những bài viết về “tân binh khủng long” này.
Tôi gửi thông tin của Bạch Diệm cho đồng nghiệp, không lâu sau đã nhận phản hồi:
“!!!”
“Chị! Chị đúng là người chị quý của em!”
“Bạch Diệm chưa từng xuất hiện ở trong nước, sao chị mời ấy chứ!!!”
“Trời ơi, em là fan của ấy, lúc gửi thiệp mời em chỉ gửi cho vui, không ngờ ấy lại đồng ý?!?”
Ngay cả đạo diễn, người mà hôm qua còn cau có khó chịu với tôi, khi biết tin Bạch Diệm nhận lời, cũng nở nụ hiếm hoi:
“Hiện tại đua xe là một chủ đề rất hot, Yan lại là tay đua xuất sắc cả về tài năng lẫn ngoại hình.
“Làm sao chúng ta có diễm phúc mời ấy khách mời độc quyền chứ.”
“Tiểu Ánh, hôm qua tôi có hơi nóng tính, xin lỗi nhé. Lần này hợp đồng chắc không có vấn đề gì chứ?”
Sự lo lắng của đạo diễn chỉ là thừa thãi.
Bạch Diệm hoàn toàn phối hợp từ đầu đến cuối.
“Tôi thật không ngờ lại lợi như .”
Sau khi hoàn tất buổi ghi hình, tôi thả lỏng tinh thần sau khoảng thời gian việc căng thẳng và .
Bạch Diệm , “Giờ biết cũng chưa muộn mà.”
“Hôm nay cảm ơn , nếu không có thì chắc tôi đã bị đuổi việc rồi.”
“Em cũng khách sao như với người nhà của em sao?”
“Hả?”
“Nếu không khách sáo với người nhà của em, thì cũng đừng khách sáo với tôi như .”
Tôi sững người, không biết đáp lại thế nào.
Bạch Diệm tiếp tục: “Đừng từ chối những điều tốt đẹp tôi muốn cho em, em xem, không phải tôi đang tốt việc trở thành trai thay thế của em sao?”
Tôi hơi bối rối, “Nếu chỉ muốn thông qua tôi để chọc tức Kỷ Diệu, thì thật ra…”
“Không liên quan đến Kỷ Diệu.”
“Hả?”
“Tôi muốn ở bên em, chỉ vì em là chính em.”
Bạch Diệm không giải thích thêm, chỉ và :
“Dù sao thì trước đây em cũng đã đồng ý rồi, bây giờ hối hận thì đã muộn rồi.”
08
Càng ở bên Bạch Diệm, tôi càng cảm thấy và Kỷ Diệu chẳng hề giống nhau.
Kỷ Diệu thì bá đạo và mạnh mẽ.
Ở bên Kỷ Diệu, tôi luôn là người phải nghe theo những lời .
Nhưng Bạch Diệm thì lại tinh tế và quan tâm.
Tôi thậm chí không biết từ bao giờ mà nhận ra tôi rất kén ăn.
Khi nghe dặn phục vụ: “Không thêm hành,” tôi chống cằm .
“Trước khi gặp tôi, có phải là cao thủ trường trong truyền thuyết không?”
“Nếu tôi tôi chưa từng ai, thì em có tin không?”
Tôi nhướng mày, trên mặt viết rõ chữ “Không tin.”
Anh bật , “Đáng tiếc là thật đấy.”
“Nhưng tôi đã từng thích một người.”
Nghe đến đây, trong lòng tôi bỗng xuất hiện một cảm khó tả.
Cố đè nén cảm giác kỳ lạ đó, tôi hỏi: “Vậy tại sao hai người không đến với nhau?”
“Vì ấy cũng có người mà ấy thích.”
Sau một hồi im lặng, tôi và , “Thật ra em và ấy trông khá giống nhau.”
“Ý là… cũng xem tôi như một… người thay thế?”
Nếu nghĩ theo cách đó, dường như mọi chuyện đều có thể giải thích .
Không lạ gì khi lần đầu gặp tôi, đã cợt bảo tôi .
Cũng chẳng có gì lạ khi cam tâm nguyện trở thành “người thay thế” của Kỷ Diệu.
Ngực tôi bỗng hơi nhói, đồng thời lại cảm thấy như trút gánh nặng.
“Tôi đồng ý.”
“Hả?”
“Có lẽ hai kẻ thất bại trong như chúng ta, có thể thử một mối quan hệ… mà cả hai đều là người thay thế.”
Nói đến đây, tôi bật , “Nghe cũng có vẻ thú vị đấy chứ.”
09
Ăn tối xong cũng đã trễ.
Về đến dưới nhà, tôi thấy một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa chung cư.
Kỷ Diệu mở cửa xe bước ra.
Anh ấy lập tức hỏi:
“Tôi đã đợi em rất lâu, tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
“Tại sao tôi nhất định phải nghe điện thoại của ?”
Kỷ Diệu dường như không ngờ tôi lại trả lời ấy một cách dứt khoát như .
Anh ấy khẩy, “Vậy là em thực sự vì một kẻ giả mạo mà từ bỏ tôi?”
“Người từ bỏ trước không phải tôi.”
Kỷ Diệu châm một điếu thuốc, “Nếu là chuyện phỏng vấn, tôi có thể giải thích.”
“Từ góc độ nền tảng, đài truyền hình tài chính rõ ràng có sức cạnh tranh hơn chương trình trực tuyến của em.
“Hơn nữa, ba của Mạc Thư Nghiên và tập đoàn Kỷ Thị sắp có dự án hợp tác chiến lược. Về và về lý, tôi đều không tiện từ chối. Em hiểu chứ?”
“Tất nhiên.”
Tôi xoay người định rời đi, Kỷ Diệu cau mày.
“Em còn muốn gì nữa? Tôi đã đồng ý tham gia cái chương trình trực tuyến vớ vẩn của em rồi, em còn muốn gì nữa?”
“Thật sự là thiệt thòi cho Tổng giám đốc Kỷ rồi. Nhưng ngay từ đầu tôi chưa từng cầu xin đến cái chương trình vớ vẩn đó.”
Tôi hít sâu một hơi, “Mời Kỷ tổng tránh ra, tôi muốn về nhà.”
“Tôi đồng ý tham gia buổi phỏng vấn tiếp theo, chưa?”
“Không cần nữa.”
Tôi hất tay Kỷ Diệu ra.
“Anh có biết báo chí luôn cần nội dung có giá trị không? Một nội dung đã đăng ở nơi khác thì sẽ mất đi giá trị ban đầu mà nó vốn có.”
Kỷ Diệu lạnh.
“Ý em bây giờ là, tôi không còn giá trị lợi dụng nữa?”
“Tùy , nghĩ sao thì nghĩ.”
Tối hôm đó, xe của Kỷ Diệu vẫn đỗ dưới nhà tôi, giống như những lần trước đây.
Mọi người đều nghĩ rằng tôi là kẻ bám đuôi, luôn chạy theo sau Kỷ Diệu.
Nhưng có ai biết rằng, một khi tôi quyết tâm từ bỏ, người quay đầu trước luôn là Kỷ Diệu.
Chỉ là bây giờ, “cục xương béo bở” mà Kỷ Diệu cứ lơ lửng trước mặt tôi, tôi không còn muốn nữa.
Đúng như tôi dự đoán, buổi phỏng vấn với Bạch Diệm ngay khi phát sóng đã thu hút sự ý của mọi người.
“Cứu tôi với, một tay đua mà lại thật sự đẹp trai thế này á!”
“Đúng là như từ trong phim bước ra đời thực, chị em ơi, tôi lao vào trước đây!”
“Trời ơi, tôi vừa tra thông tin, thành tích của Yan thực sự quá khủng.”
Nhờ có Bạch Diệm, sự quan tâm của công chúng với chương trình của chúng tôi liên tục tăng cao, vượt xa dự đoán ban đầu.
Thậm chí, các nhà quảng cáo còn chủ liên hệ để bàn về việc hợp tác.
Ngược lại, chương trình phỏng vấn của Kỷ Diệu lại có phần nhạt nhòa hơn.
Giới trẻ vốn không hứng thú lắm với các nhân vật thành công trong kinh doanh.
Thêm vào đó, Mạc Thư Nghiên cố tỏ ra tài năng, cả chương trình chỉ là màn khoe mẽ, nên sau khi phát sóng, tỉ lệ người xem không mấy khả quan.
Bạch Diệm hỏi tôi về phần thưởng.
“Em có thể mời đi ăn tối.”
Nhờ Bạch Diệm, tiền thưởng của tôi cũng tăng kha khá.
“Không có thành ý, chẳng phải ngày nào chúng ta cũng ăn cùng nhau sao?”
“Vậy muốn gì?”
“Anh muốn em thực hiện một nguyện vọng của .”
Trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh Bạch Diệm mặc áo choàng tắm, cùng với giấc mơ linh tinh mà tôi đã từng mơ đêm hôm đó.
Mặt tôi nóng dần lên.
Thấy tôi như , Bạch Diệm không nhịn , đưa tay bóp nhẹ má tôi.
“Em đang nghĩ gì thế? Anh chỉ muốn em xem thi đấu thôi. Tháng 7 năm nay, ở Thượng Hải.”
“Nhưng mà… nếu là điều em đang nghĩ, thì tối nay có thể đáp ứng cho em ngay.”
“Anh gì thế, em em em chỉ đang nghĩ đến cuộc thi của thôi!”
Tôi ôm lấy gò má đang đỏ bừng, “Tháng 7, tôi nhớ rồi!”
Bạn thấy sao?