Không biết có phải tôi ảo giác hay không từ sau chuyện đó, Trần Viễn ít ra ngoài hơn, hầu hết thời gian ở nhà. Tôi không tiện gọi đồ ăn nữa, nên bắt đầu nấu lại. Anh ấy ăn hết mọi thứ tôi nấu, thỉnh thoảng còn đặt đồ ăn cho tôi mỗi khi tôi tăng ca.
Nhưng tôi không ăn những thứ đó mà đem cho đồng nghiệp.
Nhiều lần ấy muốn đến công ty đón tôi, tôi từ chối. Tôi rằng sếp sẽ đưa tôi về.
Anh ấy ghen, bảo trai mà không gì thì có nghĩa lý gì.
Tôi đã giải thích với ta rất lâu, rằng ấy đến một chuyến cũng phiền phức, đã có xe thì đi nhờ không đi cũng uổng.
Bận rộn xong khoảng thời gian này, Quý Ngộ cho tôi nghỉ thêm vài ngày để nghỉ ngơi.
Mấy ngày nghỉ, Trần Viễn thỉnh thoảng vẫn ra ngoài lần nào cũng báo trước với tôi. Thậm chí ngay cả khi Từ Tri Ý tìm ấy, ấy cũng hỏi tôi có muốn đi cùng không lần nào tôi cũng lấy lý do phải viết bài để từ chối.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy hỏi câu đó, tôi biết, thời cơ đã đến.
Đó là đầu tháng 11, trời vừa trở lạnh, tôi đang giúp Quý Ngộ sắp xếp tài liệu chuẩn bị cho chuyến công tác thì bất ngờ nhận một tin nhắn. Là cùng phòng đại học của tôi gửi đến, rằng ấy vừa thấy một cảnh thú vị ở quán trà sữa.
Đó là một bức ảnh, chụp Từ Tri Ý và Trần Viễn. Hai người đang chạm môi nhau, Từ Tri Ý còn vòng tay qua vai Trần Viễn.
Tôi bức ảnh với vẻ mặt không cảm , sau đó lưu lại.
Quý Ngộ bước tới hỏi tôi: "Hành lý đi công tác của đã chuẩn bị xong chưa?"
Tôi đã sắp xếp xong tài liệu, liền với ấy: "Sếp Quý, giúp tôi một việc không?"
Quý Ngộ đáp: "Nói đi."
Tôi: "Giúp tôi chuyển nhà."
20
Vì tôi và Trần Viễn ngủ riêng, ấy cũng hiếm khi vào phòng tôi, nên không biết rằng tôi đã thu dọn hành lý từ vài ngày trước.
Tôi nhờ Quý Ngộ giúp, mang hết đồ của tôi đi, chuyển đến căn hộ tôi đã từ một tháng trước.
Quý Ngộ có chút ngạc nhiên tôi: "Cô đã chuẩn bị đường lui từ lâu rồi à?"
Tôi nhíu mày, đẩy vali vào phòng, : "Anh tôi giống như người bị bỏ rơi ."
Quý Ngộ bước theo tôi vào phòng: "Tôi đâu có thế, chỉ là trai không biết trân trọng thôi."
Tôi nháy mắt ấy: "Thật sao? Tôi cũng nghĩ , đàn ông chẳng có ai tốt cả."
Quý Ngộ bật thốt: "Còn tôi thì sao?"
Tôi nghi hoặc ta, suy nghĩ một lúc lâu rồi chậm rãi lắc đầu: "Sếp Quý, tôi không dám đánh giá , lỡ trừ lương tôi thì sao."
Quý Ngộ : "Tôi nhỏ nhen đến thế sao?"
Tôi nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Không biết, sợ bị sếp trừ lương chẳng phải là chuyện rất bình thường sao."
Chuyến công tác lần này của Quý Ngộ là để đàm phán với đối tác, mà tôi là trợ lý của ấy, đương nhiên có trách nhiệm đi theo. Hơn nữa, ấy còn cho tôi thêm phụ cấp, tôi coi như đi du lịch .
Đợi đến khi chúng tôi gần lên máy bay, tôi mới nhắn tin cho Trần Viễn.
Tôi gửi ấy bức ảnh đó, lời chia tay và thông báo rằng tôi đã dọn đồ đi rồi.
Tôi chặn số điện thoại của ấy không chặn hoặc xóa ấy trên WeChat. Thay vào đó, tôi chỉ tắt thông báo tin nhắn từ ấy, để khỏi bị phiền trong lúc việc.
21
Ngày hôm sau khi đến địa điểm, Quý Ngộ đã mời đối tác ăn uống.
Tôi chúc rượu đối tác vài ly, mặt bắt đầu đỏ lên. Sau đó, đối tác vẫn muốn uống với tôi tất cả đều bị Quý Ngộ ngăn lại.
Cuối cùng, chúng tôi đã ký hợp đồng Quý Ngộ đã say, tôi phải đưa ấy về khách sạn.
Sau khi ổn định Quý Ngộ, tôi mới trở về phòng của mình, vô lướt qua những tin nhắn Trần Viễn gửi cho tôi, rồi không có chút cảm nào đóng điện thoại lại.
Bạn thấy sao?