Hai Năm Thanh Xuân [...] – Chương 7

17

Từ khi Từ Tri Ý về nước, Trần Viễn rất ít khi ở nhà. Anh ấy thường xuyên ra ngoài chơi, đôi lúc tôi tăng ca về nhà mà cơm trên bàn vẫn còn nguyên.

 

Về chuyện này, tôi không chất vấn, cũng không giận dữ. Tôi cũng không nấu cơm cho ấy nữa mà chỉ đặt đồ ăn ngoài.

 

Thời gian này, Quý Ngộ đang ký một hợp đồng lớn. Để không lãng phí thời gian, sáng nào ấy cũng đợi tôi ở cổng khu chung cư, chúng tôi có thể bàn bạc công việc trên xe.

 

Ban đầu, tôi cảm thấy không cần thiết, rằng tôi có thể dậy sớm hơn để đến công ty sớm. Anh ấy là tiện đường, tôi cũng không phản đối nữa.

 

Dù sao, tôi cũng không muốn chen chúc trên xe buýt để đi .

 

18

Đã một thời gian rất dài tôi và Trần Viễn không chuyện, thậm chí trên WeChat cũng không nhắn tin.

 

Cho đến hai ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, khi tôi và Quý Ngộ cùng sửa bản kế hoạch, Trần Viễn gọi điện cho tôi.

 

Giọng ấy lảm nhảm, không rõ ràng. Tôi nghe một lúc lâu mới hiểu .

 

Anh ấy mình đã say, muốn tôi đến đón.

 

Tôi vừa định hỏi địa chỉ thì đầu dây bên kia vang lên một loạt âm thanh ồn ào, sau đó giọng của Từ Tri Ý truyền đến: "Xin lỗi, ấy say rồi. Nếu không phiền, tối nay cứ để ấy ngủ ở nhà tôi, tôi sẽ chăm sóc ấy."

 

Khóe môi tôi nhếch lên: "Không phiền, chăm sóc ấy thật tốt là ."

 

Từ Tri Ý: “Tống Hy, không sợ tôi và ấy sẽ gì sao? Dù gì trong lòng ấy vẫn còn tôi mà.”

 

Tôi càng thêm đậm: “Cô Tri Ý, bây giờ bè của Trần Viễn ai mà không biết ấy đã có . Nếu các người thật sự ra chuyện đó...”

 

Tôi không hết câu chắc chắn Tri Ý đã hiểu ý tôi.

 

Giọng ấy trở nên khó chịu hơn: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc ấy thật tốt.”

 

Nói xong, ấy dập máy ngay lập tức.

 

Do ngồi gần Quý Ngộ, có chút kinh ngạc tôi: “Cô rộng lượng thật đấy. Để trai ngủ ở nhà con khác à?”

 

Tôi không trả lời, mà hỏi lại: “Anh sẽ để người mình thích ngủ ở nhà người khác giới sao?”

 

Khoảnh khắc đó, tôi thấy ý hiện rõ trên đôi mắt và khoé miệng của Quý Ngộ.

 

Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, tôi và Trần Viễn cuối cùng cũng gặp nhau.

 

Anh ấy không ra ngoài, còn tôi thì ở nhà.

 

Khi tôi đang nấu ăn trong bếp, ấy bất ngờ ôm tôi từ phía sau và : “Xin lỗi, đêm hôm đó không nên ngủ lại nhà Tri Ý. Em đừng hiểu lầm, ấy chỉ là học cũ, nhiều năm không gặp nên mới...”

 

Tôi tắt bếp, quay lại ôm : “Không sao mà. Cũng tại em bận việc quá, nếu không hôm đó đã đến đón rồi.”

 

Trần Viễn định thêm gì đó, tôi đã đẩy ấy ra, chỉnh lại cổ áo ấy: “Hơn nữa, em tin , sẽ không em thất vọng đâu.”

 

Anh ấy véo nhẹ má tôi: “Em tốt thật đấy.”

 

Tôi mà không gì. Tôi phải đối tốt với ấy, hiểu ấy, chiều chuộng ấy, để ấy không thể rời xa tôi.

 

19

 

Trong kỳ nghỉ, tôi mua tặng Trần Viễn một đôi giày mà ấy thích từ lâu, tốn hơn một ngàn tệ.

 

Anh ấy vui đến mức suốt kỳ nghỉ không đi đâu, chỉ ở nhà với tôi.

 

Hôm ấy, khi tôi đang dọn dẹp đồ đạc, Trần Viễn bất ngờ đẩy cửa bước vào.

 

Thấy những tờ giấy trên tay tôi, ấy tò mò hỏi: “Đây là gì ?”

 

Tôi khựng lại, sau đó nở một nụ : “Đây là hoá đơn mấy món quà em tặng , em muốn giữ lại kỷ niệm. Sau này chúng ta kết hôn, đây sẽ là những ký ức của chúng ta.”

 

Anh ấy không nghĩ nhiều, nghe xong liền ôm eo tôi: “Đúng là con các em lãng mạn thật.”

 

Tôi mỉm , rồi cất hết những hoá đơn đó đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...