Trần Viễn cũng có chút bất ngờ khi thấy tôi ở đây. Anh ấy lập tức đứng bật dậy từ ghế sofa, hỏi:
“Sao em lại đến đây?”
Giọng điệu ấy, vừa hoảng loạn vừa kinh ngạc nhiều hơn là sự khó chịu và bực bội.
Tôi mỉm bước tới, đưa túi quà trên tay cho Trần Viễn, ánh mắt bình thản liếc Từ Tri Ý rồi : “Quà em chuẩn bị cho cùng bàn của , dạo này công việc bận quá nên quên mất.”
Trần Viễn ngượng ngùng nhận lấy, hiếm khi thấy ấy lúng túng đến . Ngược lại, Từ Tri Ý đứng lên từ ghế sofa, tươi nhận lấy món quà từ tay Trần Viễn, rồi cảm ơn tôi:
“Tôi và Trần Viễn luôn thân thiết, đặc biệt chuẩn bị quà cho tôi thế này lại hóa ra khách sáo quá.”
Tôi nhạt: “Anh ấy là ấy, tôi là tôi. Lần đầu gặp cùng bàn cấp ba của ấy, nên khách sáo một chút vẫn hơn.”
Không khí trong phòng dần trở nên kỳ lạ. Một người nam mà tôi đã gặp trước đó bước tới, chỉ vào tôi rồi với mọi người trong phòng:
“Đây là của Trần Viễn, người nhà cả, mọi người đừng khách khí.”
Nghe xong, trong phòng lại vang lên những tiếng trêu chọc Trần Viễn. Anh ấy đáp lại từng người ánh mắt lướt qua tôi có chút chột dạ.
Tôi kéo Trần Viễn ra góc phòng, với ấy:
“Mấy người ở đây em không quen, em ở lại cũng khiến mọi người mất tự nhiên, em đi trước đây. Lát nữa nếu uống nhiều thì nhớ gọi điện cho em, em còn phải về công ty.”
Trần Viễn muốn gì đó lại thôi. Tôi tiếp lời:
“Anh cứ chơi thoải mái đi, hiếm khi tụ họp, chỉ cần nhớ nếu uống nhiều thì gọi điện cho em, em luôn ở đây.”
Nói xong, tôi không Trần Viễn nữa, chào mọi người trong phòng rồi rời đi.
15
Tôi quay lại công ty tăng ca thêm một lúc, định về nhà thì gọi điện cho Trần Viễn lại bị người khác cúp máy.
Đúng lúc Quý Ngộ qua hỏi tôi có muốn ấy đưa về không, tôi từ chối, rằng còn phải đi đón trai.
Anh ấy tôi vài lần, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng nặng nề, dặn tôi cẩn thận một chút.
Tôi không hiểu ánh mắt ấy chứa đựng cảm gì, cuối cùng cũng chỉ đáp lại một câu: "Anh đi đường ý an toàn" rồi gọi xe đi tìm Trần Viễn.
16
Tôi đoán không sai, Trần Viễn quả thật vẫn chưa về nhà.
Khi tôi đến trước cửa hội sở thì vừa đúng lúc bắt gặp Vương Tu Tề và một chàng trai mà tôi từng gặp, mỗi người dìu một bên cánh tay của Trần Viễn đưa ấy ra ngoài. Từ Tri Ý đi theo ngay phía sau.
Thấy tôi, sắc mặt Từ Tri Ý thay đổi, tôi có thể cảm nhận sự thù địch từ ấy.
Vương Tu Tề và chàng trai kia thì lại thở phào nhẹ nhõm, lập tức giao Trần Viễn cho tôi.
Tôi đỡ ấy, lau mồ hôi trên mặt rồi với Vương Tu Tề: "Tôi biết các chắc chắn vẫn chưa tan cuộc, Trần Viễn không nghe điện thoại, nên tôi đã đến thẳng đây."
Vương Tu Tề gãi đầu, mặt ấy cũng đỏ ửng, chắc đã uống không ít rượu.
Giọng có chút nghi hoặc của Từ Tri Ý vang lên: "Cô là Tống Hy?"
Tôi về phía ấy, thấy ấy lấy từ trong túi ra điện thoại của Trần Viễn, rồi áy náy: "Xin lỗi, tôi không biết tên . Lúc nãy gọi điện, tôi còn tưởng là một người nữ nào đó của ấy. Nghĩ đến việc ấy có , tôi đã cúp máy luôn."
Mặt chàng trai kia trông có vẻ không dễ chịu.
Tôi chỉ nhẹ, không bận tâm: "Không sao, bây giờ biết tên tôi rồi. Hôm nay cảm ơn mọi người nhé."
Nói xong, tôi không để ý đến họ nữa, lập tức dìu Trần Viễn lên xe.
Bạn thấy sao?