Tôi nhận lấy điện thoại, trên đó là các mẫu vòng tay, mỗi cái hai ba trăm tệ. Không hẳn là đắt với người không có nguồn thu nhập ổn định như Trần Viễn, cũng không phải rẻ.
Anh ấy cùng tôi xem qua khi tôi chuẩn bị trả điện thoại lại, màn hình đột nhiên rung lên, hiện ra một tin nhắn trên cùng:
Tri Ý: "Em đổi lịch rồi, chiều ngày 28 lúc 3 giờ rưỡi đến sân bay, sẽ ra đón em chứ?"
Trần Viễn vội vàng giật điện thoại lại, vẻ mặt bối rối tôi.
Tôi mỉm , bình tĩnh hỏi:
"Bạn học à?"
Ánh mắt Trần Viễn hơi lảng tránh, qua loa đáp: "Bạn cùng bàn hồi cấp ba, quan hệ bình thường thôi, vừa đi du học về."
Tôi ồ một tiếng, rồi hỏi tiếp: "Anh định đi đón ấy à?"
Tôi thật ra chỉ hỏi rất bình thản có vẻ ấy hiểu lầm, vội vàng :
"Nếu em không muốn thì có thể không đi."
Tôi lắc đầu: "Em chỉ nghĩ là nếu đón người ta, không thể đi tay không . Hay là thế này, để em chọn giúp một món quà tặng ấy, coi như chào mừng ấy về nước."
Vừa dứt lời, Trần Viễn đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy tôi, bên tai tôi:
"Tiểu Hi, sao em hiểu chuyện thế? Anh em quá."
Tôi khẽ , trong ánh mắt hiện lên vài phần lạnh lùng, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.
12
Vì mới vào chưa lâu, nên tôi khá bận rộn, thường xuyên tăng ca đến hơn 11 giờ đêm cùng với Quý Ngộ.
Có vài lần ấy lái xe đưa tôi về, còn mấy lần khác thì Trần Viễn đến đón tôi.
Tôi tính toán thời gian cẩn thận, đến trưa ngày 26 xin nghỉ một lát để ra trung tâm mua quà cho Từ Tri Ý.
Là Quý Ngộ đi cùng tôi. Anh ấy nghĩ tôi định mua cho mình nên còn định trả tiền, rằng xem như quà chào mừng tôi vào .
Tôi từ chối, cho ấy biết là tôi đang chọn quà cho cùng bàn cấp ba của trai mình.
Ánh mắt Quý Ngộ tôi có chút phức tạp, cuối cùng ấy bật ra một câu:
“Cô cũng chu đáo thật, còn giúp trai chọn quà cho khác.”
Tôi mỉm lắc đầu, vừa thanh toán vừa : “Anh không hiểu đâu.”
Sau khi trả tiền xong, tôi và Quý Ngộ cùng rời khỏi trung tâm thương mại. Trên xe, ấy hỏi tôi:
“Cô rất thích trai mình à?”
Tôi hơi nhướng mày, không trả lời.
13
Hai hôm nay tôi về nhà rất muộn, sáng hôm sau lại phải đến công ty sớm, nên đã hai ngày rồi không gặp Trần Viễn.
Tối ngày 28, tôi đang tăng ca thì chợt nhớ ra chưa đưa quà cho Trần Viễn để tặng Từ Tri Ý.
Tôi gọi điện cho Trần Viễn ấy không nghe máy. Vì hơi sốt ruột nên tôi đành gọi cho Vương Tu Tề.
Vương Tu Tề thẳng thắn gửi địa chỉ cho tôi, còn đây là buổi tụ họp do Trần Viễn tổ chức để chào mừng Từ Tri Ý, có cả đại học lẫn cấp ba của ấy.
Tôi cảm ơn rồi cầm món quà, với Quý Ngộ một tiếng trước khi rời đi.
Ban đầu ấy định đưa tôi đi tôi từ chối. Trước khi tôi đi, ấy chỉ một câu:
“Cô hãy đối tốt với bản thân mình hơn.”
14
Vương Tu Tề gửi cả số phòng cho tôi. Khi tôi đẩy cửa bước vào, mọi người trong phòng đều quay đầu tôi.
Trong đó có đại học của Trần Viễn, còn lại tôi không quen, chắc là cấp ba của ấy.
Tôi thấy Trần Viễn ngay lập tức, ánh mắt tôi dừng lại vài giây trên ngồi bên cạnh ấy.
Cô ấy mặc một bộ váy trắng, khí chất dịu dàng, đôi mắt giống tôi đến bảy phần lúc này đang tôi chằm chằm.
Bạn thấy sao?