Hai Năm Thanh Xuân [...] – Chương 13

Một khoảnh khắc, sự hoang mang và sợ hãi bao trùm lấy tôi, sao ấy biết ? Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi.

 

Tống Hi bảo tôi buông tha cho ấy sao tôi có thể buông bỏ ấy ? Khi ấy chuẩn bị rời đi, tôi đã giữ lấy vali của ấy, rằng trong những ngày ấy không có ở đây, tôi đã nhớ ấy như thế nào, người tôi thực sự chính là ấy, tôi hy vọng ấy có thể cho tôi thêm một cơ hội.

 

Tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi dùng hai năm cảm của chúng tôi như một lá bài, ấy sẽ tha thứ cho tôi, vì dù sao trước đây ấy cũng đã tôi biết bao, luôn bao dung với tôi.

 

Nhưng tôi đã sai, không những ấy không cho tôi cơ hội này, mà còn xé nát tất cả sự giả dối của tôi, ra tất cả những suy nghĩ tồi tệ trong lòng tôi.

 

Cuối cùng, ấy lấy ra một đống hoá đơn ném vào người tôi, với tôi hoặc là vứt hết những món đồ ấy tặng, hoặc là trả lại toàn bộ tiền cho ấy.

 

Tôi nhớ lại trước đây ấy từng rằng giữ những hoá đơn này để kỷ niệm khi kết hôn, hóa ra tất cả đều là lời dối, mục đích thực sự của ấy là như .

 

Vì thế, tôi hỏi ấy: "Tống Hi, em đang trả thù sao?"

 

Cô ấy không phải, ấy chỉ muốn tôi nếm thử cảm giác bị lừa gạt mà thôi.

 

Cuối cùng, tôi giữ lấy Tống Hi, cầu xin ấy đừng chia tay tôi, tôi hứa sẽ cắt đứt mọi liên lạc với Từ Tri Ý, cầu xin ấy quay lại, cho tôi một cơ hội nữa.

 

Nhưng ấy không , không quay đầu lại mà rời đi.

 

3

 

Tôi trở về ngôi nhà không có Tống Hi, tôi đã hỏi tất cả những người tôi quen biết, muốn họ chỉ cho tôi cách thế nào để cứu vãn cảm với Tống Hi họ đều tôi không biết trân trọng, Tống Hi bỏ đi là điều nên .

 

Tôi không hiểu, vì thường xuyên ngồi một mình trong nhà, những món quà Tống Hi tặng tôi và uống rượu một mình.

 

Sau đó, Từ Tri Ý đến thăm tôi, tôi vào đôi mắt giống hệt Tống Hi, tôi hôn ấy. Nhưng khi cảm dâng trào, tôi lại tỉnh táo lại, đó là Từ Tri Ý, không phải Tống Hi.

 

Tôi muốn ấy đi ấy không đi, còn ở lại uống chút rượu cùng tôi.

 

Sau đó, tôi say, ấy ở lại nhà tôi một đêm, ngủ trong phòng của Tống Hi.

 

4

 

Sau lần đó, tôi không liên lạc với Từ Tri Ý nữa.

 

Tôi đã mất rất nhiều thời gian mới tìm địa chỉ mới của Tống Hi.

 

Khi thấy ấy, tôi cảm thấy tất cả những căng thẳng đã tích tụ trong lòng suốt mấy tháng qua dường như biến mất. Tôi với ấy: "Tiểu Hi, đã suy nghĩ lại suốt mấy tháng qua, thật sự biết mình đã sai rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại không?"

 

Tống Hi tôi chỉ quen với sự hiện diện của ấy thôi. Đang định với ấy rằng tôi thật sự ấy thì một người đàn ông bước vào, ta thân mật ôm lấy vai Tống Hi, tuyên bố chủ quyền với tôi.

 

Tôi đứng sững tại chỗ, chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong giây lát, trái tim như mất đi một thứ gì đó, cảm giác trống vắng rất khó chịu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...