Hai Năm Thanh Xuân [...] – Chương 11

Nếu Quý Ngộ không nhắc đến, tôi thật sự quên mất chúng tôi học cùng trường.

 

Chúng tôi im lặng một lúc, sau khi đưa nước cho tôi, Quý Ngộ ngồi bên giường tôi, còn tôi thì ôm cốc nước ngồi dựa vào giường, bỗng nhiên cảm thấy tai nóng lên, rất không thoải mái.

 

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy Quý Ngộ : "Thật ra cũng không cần phải hiểu lầm, tôi đã thích em lâu rồi."

 

Câu này có vẻ như là Quý Ngộ đã dồn hết can đảm mới ra.

 

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc như bị nổ tung, ngơ ngác ấy, thấy ấy cúi đầu, không dám tôi, tay cứ xoa xoa quần, trông có vẻ rất ngượng ngùng.

 

Tôi bật : "Học trưởng Quý, kiểu này không hay đâu."

 

Quý Ngộ đột ngột ngẩng đầu lên tôi, thần sắc rất nghiêm túc: "Không phải đâu."

 

Tôi gật đầu, rồi đặt cốc nước lên tủ đầu giường, bỏ qua sự ngượng ngùng vừa rồi.

 

25

 

Ngày hôm đó, sự việc nhỏ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi, chúng tôi vẫn như trước, chỉ có điều sau lần đó, Quý Ngộ trở nên dày mặt hơn nhiều, thường xuyên nhắc lại chuyện muốn tôi ấy.

 

Tôi chỉ coi như ấy đang và lờ đi.

 

Bởi vì tôi mới chia tay, dù có chút cảm với Quý Ngộ, tôi cũng không thể ấy ngay , điều đó sẽ tạo ra không ít thị phi, cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của Quý Ngộ.

 

Cho đến ngày Tết Dương lịch, Trần Viễn lại tìm đến tôi.

 

Anh ấy đã khá hơn nhiều, không biết thế nào mà tìm chỗ tôi, khi tôi ra ngoài mua đồ ăn, khi về thì thấy Trần Viễn đứng ở cửa khu nhà.

 

Anh ấy xin lỗi tôi, rồi rằng đã suy nghĩ lại mấy tháng qua, xin tôi cho ấy một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

 

Tôi cực kỳ không thích thấy bộ dạng này của ấy, giả vờ thâm gì, chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm và khó chịu, vì tôi cũng không khách sáo mà thẳng: "Trần Viễn, ngựa hay không ăn cỏ đã qua, tự hỏi lòng mình xem, có thật sự tôi không? Anh chỉ là quen với sự có mặt của tôi thôi."

 

Trần Viễn đang chuẩn bị phản bác thì bị một giọng cắt ngang: "Trần Viễn, thử quen với việc sống một mình đi, dù sao cũng không thể cứ mãi nghĩ đến của người khác đúng không?"

 

Quý Ngộ bước đến bên tôi, một cách tự nhiên khoác tay lên vai tôi.

 

Trần Viễn chúng tôi, ngay lập tức ngỡ ngàng không nên lời.

 

Tôi khẽ mím môi, không rút tay khỏi Quý Ngộ, thấy ấy vẫn mang đôi giày tôi tặng, tôi nhíu mày : "Nếu không nỡ bỏ những món đồ đó thì chuyển tiền cho tôi đi, từ giờ trở đi chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa."

 

Trần Viễn chúng tôi rất lâu, tay để bên hông nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng chỉ một từ "Được", rồi quay người rời đi.

 

Bóng lưng của ấy rất thảm , như con ch.ó hoang mất nhà.

 

Tôi và Quý Ngộ quay người rời đi.

 

26

 

Quý Ngộ luôn tươi, mãi cho đến khi lên lầu, chắc chắn là Trần Viễn không thấy nữa, ấy mới buông tay tôi ra rồi : "Lúc nãy em không phản bác tôi."

 

Tôi dừng lại một chút khi đang mở cửa, hơi bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng , tôi không phản bác ."

 

Quý Ngộ: "Vậy có phải chứng minh là tôi có thể trai em rồi không?"

 

Tôi không gì, chỉ đem đồ ăn vào bếp rồi ấy một cái: "Nếu không thì nghĩ tôi mời ăn cơm gì?"

 

Quý Ngộ vui vẻ hôn vào má tôi một cái, rồi từ phía sau ôm tôi : "Cảm ơn em."

 

Tôi nghe mà cảm thấy hơi khó chịu, liền gỡ tay ấy đang vòng qua eo mình, thẳng vào mắt ấy : "Quý Ngộ, tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem, tôi cũng có cảm với , nên không cần phải cảm ơn tôi."

 

Quý Ngộ rồi véo má tôi: "Bạn tốt."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...