Hai Năm Sau – Chương 17

Tôi gần như bị Trần Vọng Dã vác về nhà.

Cậu ấy đã nghỉ hè, lại chuyển về biệt thự.

Cậu ấy ném tôi lên giường, điều chỉnh ánh sáng đèn mờ hơn.

Sau đó không lời nào, xé tung cúc áo sơ mi trắng:

“Chị à, ta là ai?”

“Là đối tượng xem mắt.”

Tay cậu ấy khựng lại rồi bất giác dùng sức.

Da tôi vốn dễ để lại dấu vết, cú này của cậu ấy liền khiến ngực tôi xuất hiện vết đỏ.

“Mặc váy ngắn thế này là để gặp ta sao?”

Tức giận rồi à?

Tôi mỉm thầm, cố ý trêu cậu ấy: “Đúng .”

Trần Vọng Dã tức giận cắn loạn lên da tôi.

Cơn giận dữ như bão tố, tôi đều chịu đựng.

Hôm nay, Trần Vọng Dã còn dữ dội hơn mọi khi.

Bóng dáng đan xen của chúng tôi phản chiếu trên tường.

Phản ánh nhịp điệu thăng trầm.

Mồ hôi từ trán cậu ấy nhỏ xuống.

“Dương Văn Nguyệt, này.”

Sự hung hăng qua đi, là lời cầu xin:

“Anh mới là cún con ngoan của chị, đừng bỏ rơi nữa, không?”

“Được.”

“Sau này chị sẽ không gặp lại ta nữa chứ?”

“Vốn dĩ không có ý định gặp lại.”

Tôi giải thích cho Trần Vọng Dã về mọi chuyện.

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm: “Sau này cũng không gặp bất kỳ đối tượng xem mắt nào nữa.”

“Chị không có ý định xem mắt nữa.”

Tôi nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu ấy, khẽ :

“Vì chị đã có trai rồi mà.”

Toàn thân Trần Vọng Dã run lên, hạnh phúc: “Cuối cùng chị cũng đồng ý để lên  chính thức rồi sao?”

“Ừ, chị đã suy nghĩ thông suốt rồi, dù không cùng thế giới thì cũng có thể thử mà.”

Một người trai vừa có ngoại hình, gia thế và thể lực xuất sắc như .

Không thử thì phí quá.

Trần Vọng Dã còn quyết tâm hơn tôi.

Cậu ấy nở nụ , trong ánh mắt chứa cả dải ngân hà:

“Dương Văn Nguyệt, chị yên tâm.”

“Anh sẽ vỡ rào cản giữa hai thế giới cho chị.”

 

Ngày hôm sau, chúng tôi ngủ đến trưa mới dậy.

Là tiếng chuông cửa đánh thức chúng tôi.

Trần Vọng Dã hôn lên mặt tôi một cái, lưu luyến không rời đi mở cửa.

thân của cậu ấy.

“Ôi trời!” Bạn thân của cậu ấy thấy những vết cào và hôn trên người cậu ấy thì sốc nặng: “Cậu có người rồi à?”

“Đúng thế.”

Trần Vọng Dã tự hào ưỡn ngực:

“Từ nay về sau, tớ khác đám FA các cậu rồi.”

“Thật đáng ăn đòn!”

Tôi thay đồ xong, bước ra ngoài: “Ai đến thế?”

Bạn thân của cậu ấy thấy tôi, đôi mắt trợn to hơn cả quả chuông đồng:

“Là ấy? Gia sư đó của cậu!”

“Không sai, Văn Văn nhà tớ.” Giọng điệu Trần Vọng Dã đắc ý.

“Cậu đó, không phải đã với tớ, phụ nữ trên thế giới có chết sạch cũng sẽ không thích ấy sao!”

Vừa mới xong, căn phòng yên tĩnh.    

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...