Hai Năm Sau – Chương 16

Sau đó không biết sao, tôi và cậu ấy phát triển thành mối quan hệ… giường.

Trần Vọng Dã, với vai trò giường, không thể tìm ra một khuyết điểm nào.

Cùng lúc đó.

Trần Vọng Dã cũng không quên lời hứa sẽ bù đắp lỗ hổng trong dự án.

Cậu ấy đã đúng lời hứa, thậm chí còn một mình gánh chịu trách nhiệm khi đắc tội với đại diện khách hàng mà không liên lụy đến đồng nghiệp nào.

Sau đó, cậu ấy tìm đến một người thân.

Người ấy có mối quan hệ rất tốt với công ty đối tác.

Sau vài lần trao đổi, bên kia đã đồng ý thay đổi đại diện khách hàng và tiếp tục thúc đẩy dự án.

Người đại diện mới là một , chỉ lớn hơn tôi vài tuổi.

Ngày đầu tiên ấy tiếp nhận công việc đã đến xin lỗi tôi.

Cô ấy : “Người trước đây đã lời không hay, phạm đến , vốn dĩ là chúng tôi phải đến xin lỗi.”

Nhìn vào tấm danh thiếp của ấy, tôi cảm thấy có chút quen thuộc:

“Chị cũng từng nhận sự hỗ trợ của bà Lý Lan phải không?”

“Đúng ! Còn thì sao?”

“Trước đây tôi đã thấy tên chị trong danh sách những người nhận hỗ trợ.”

Tuyệt quá, chúng tôi đều có cuộc sống và sự nghiệp của riêng mình.

Sau đó, việc hợp tác diễn ra rất suôn sẻ.

Tôi cũng nhận tiền thưởng dự án.

Xuân đi, hạ đến.

Tháng 8, tôi gặp một đối tượng xem mắt.

Có lý do để .

Đối tượng xem mắt này, tôi đã gặp một lần vào nửa năm trước.

Do một chị đồng nghiệp nhiệt giới thiệu.

Điều kiện của ta cũng không tệ, không phải kiểu người kỳ quặc, tôi không có cảm giác với ta.

Suốt nửa năm qua, đối phương nhiều lần muốn hẹn gặp lại tôi.

Đều bị tôi khéo léo từ chối.

Cho đến tuần trước, chị đồng nghiệp hơi khó xử đến tìm tôi:

“Tiểu Dương, em đi ăn với ta thêm một bữa nữa nhé, hình như ta thật sự thích em đấy.”

“Chị à, dù ăn bao nhiêu bữa em cũng không thể chấp nhận ta đâu.”

“Chị hiểu rồi, chị không ép em, chỉ là muốn em gặp mặt ta lần cuối, lời từ chối dứt khoát để ta hoàn toàn bỏ cuộc, không? Anh ta có vẻ khá kiên trì…”

“Được rồi.”

Coi như là nể mặt chị đồng nghiệp.

Tối thứ bảy, tôi đi đến buổi hẹn.

Tôi : “Tôi đã có trai rồi, từ giờ đừng hẹn gặp tôi nữa.”

“Có khi nào?”

“Gần đây thôi.”

Anh ta rất thất vọng, cũng đành chấp nhận.

Anh ta đã chuẩn bị một món quà cho tôi.

Một bông hồng bất tử.

Tôi không muốn nhận nên đưa tay đẩy lại.

Vào khoảnh khắc đó.

Tôi cảm thấy sau lưng có một ánh lạnh lẽo.

Theo phản xạ quay đầu lại.

Trần Vọng Dã đứng đó, khuôn mặt vô cảm tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...