Trần Vọng Dã ngạc nhiên nhướng mày:
“Tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với ta rồi, sao có thể chụp ảnh cùng ?”
“Ôi chao, hóa ra chỉ là hiểu lầm.”
Anh Vương gượng:
“Nhưng Tiểu Trần à, cậu có điều kiện tốt thế này, chắc ở trường có nhiều theo đuổi lắm nhỉ?”
“Không rõ, tôi không để ý mấy chuyện đó lắm.”
Trần Vọng Dã đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ ấm áp với tôi:
“Cô giáo Tiểu Dương, chưa cho mọi người biết à?
“Nụ hôn đầu của tôi là .”
Bàn ăn im lặng đến đáng sợ.
Mặt tôi dày như thế mà lúc này cũng chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Anh Vương lập tức tỉnh rượu.
Anh ta gượng hai tiếng: “Haha… Ha… Cái đó… Có phải tôi vừa nghe thấy điều không nên nghe không…”
Nhìn xem, cục diện mà ngay cả E cũng không thể kiểm soát đã xuất hiện rồi.
Sau đó, các đồng nghiệp lần lượt tìm cớ rời đi trước, không, phải là chạy trốn.
Chỉ còn lại tôi và Trần Vọng Dã.
Cậu ấy bình tĩnh bóc tôm, như thể vừa rồi không có gì xảy ra.
Ngón tay của Trần Vọng Dã rất đẹp.
Trắng, dài.
Bóc tôm xong, cậu ấy đặt vào bát của tôi.
Tôi bất đắc dĩ : “Tại sao lúc nãy cậu lại như ? Mọi người sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì? Tôi toàn sự thật.”
“Chúng ta… chuyện cũ năm xưa, không cần phải cho các đồng nghiệp biết.”
“Chị không thích à?”
“Tôi không thích lắm.”
“Trùng hợp thật,” Cậu ấy ngẩng đầu, “Tôi cũng không thích việc chị biến mất không lời từ biệt. Chúng ta hòa rồi.”
“Vậy nên hôm nay cậu cố ý khiến tôi khó chịu à?”
Cậu ấy không trả lời.
Đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
Tôi cũng không thêm nữa.
Vì việc tôi bỏ đi không là sự thật, tôi đuối lý trước, còn gì để biện hộ dâu?
Không biết bao lâu trôi qua.
Trần Vọng Dã cất lời: “Tôi biết là ông già đuổi việc chị, không phải do chị tự muốn đi.”
“Nhưng kết quả đều giống nhau.”
“Không giống nhau.” Trần Vọng Dã lắc đầu, “Điều khiến tôi tức giận là, chị không bàn bạc với tôi mà đã tự mình quyết định.”
“Tôi chọn con đường mình muốn đi, không cần phải bàn với cậu.”
“Tại sao?”
“Vì chúng ta quá khác biệt, không cùng một thế giới. Hơn nữa, cậu có tư cách gì để tham gia vào quyết định của tôi?”
Sắc mặt Trần Vọng Dã đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Tôi nhắc nhở cậu ấy rằng, từ đầu đến cuối, chúng tôi chưa bao giờ thật sự ở bên nhau.
Tôi tiếp tục : “Giống như hôm nay, nếu cậu không thấy tôi, chúng ta sẽ không có bất kỳ giao tiếp nào, cũng không gặp nhau.”
“Nhưng, tôi đã thấy chị.”
“Bất kể chị ở đâu, tôi đều sẽ cố hết sức thấy chị.”
Giọng trầm thấp của Trần Vọng Dã vang lên bên tai tôi:
“Vì , sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau.”
“Dương Văn Nguyệt, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Bạn thấy sao?