4
Ta chưa nghỉ ngơi bao lâu thì có người xông vào.
Lý Huệ Vân một tay kéo Cảnh Niên, tay kia dùng khăn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa đẩy tiểu Đức Tử đang canh cửa ra, xông vào trong.
Tiểu Đức Tử theo sau, vẻ mặt khó xử, ta biết, nếu chỉ có mình Lý Huệ Vân, tiểu Đức Tử nhất định sẽ ngăn lại, vì nàng kéo theo Cảnh Niên, tiểu Đức Tử không còn cách nào.
Ai cũng biết ta coi Cảnh Niên như bảo bối.
Ta phất tay cho tiểu Đức Tử lui ra, về phía Lý Huệ Vân: "Muội muội, có chuyện gì sao?"
Lý Huệ Vân đột ngột quỳ xuống: "Nương nương, Cảnh Niên là đứa trẻ người thương nhất, xin người, xin người cứu nó, chuyện đó không phải nó , sao có thể để hoàng tử mang danh tiếng như ?
"Hoàng thượng, nhất định là hoàng thượng đã nhầm."
Lý Huệ Vân ôm chặt Cảnh Niên, khóc lóc thảm thiết, nước mắt đầm đìa. Cảnh Niên ta chằm chằm, hai tay nắm chặt, như đang nhẫn nhịn.
Cảnh tượng này chẳng khác nào ác mẫu đang bắt nạt mẹ con tội nghiệp.
Ta ngồi trên giường, lười nhác liếc Tùng La, Tùng La lập tức hiểu ý, bước tới trước mặt Lý Huệ Vân, vừa giơ tay đánh mạnh, vừa mỉm :
“Lý tiểu chủ, chuyện này là do Bệ hạ tự mình phán quyết, tự miệng ra, ngươi nghi ngờ quyết định của Bệ hạ, có phải là không hài lòng với Bệ hạ?”
Lý Huệ Vân ôm mặt, vẻ mặt không thể tin nổi, vì Cảnh Niên đối với nàng thân cận, ta cũng từng nể mặt nàng đôi phần, nào ngờ giờ đây nàng lại dám lấn tới trước mặt ta.
Cảnh Niên giận dữ, bất ngờ đứng bật dậy, giơ tay định đánh Tùng La.
Ta vỗ mạnh lên bàn: "Cảnh Niên!"
Cảnh Niên hạ tay xuống: "Mẫu phi sao có thể dung túng nô tỳ lăng nhục Lý nương nương, nàng ấy là vì tốt cho con, chẳng lẽ mẫu phi không muốn con tốt sao?"
"Tốt cho con?" Ta nhạt, "Nàng ấy đã gì, cho ta nghe thử."
Cảnh Niên ngập ngừng, mở miệng chẳng lời nào, phải rồi, việc duy nhất Lý Huệ Vân chính là kéo Cảnh Niên đến đây khóc lóc.
"Vậy mẫu phi sao lại không gì cả? Người không muốn giúp con sao?"
"Giúp?" Ta từ từ dựa vào giường, "Chính con không rõ, ta sao biết đường mà giúp, hơn nữa phụ hoàng con đã quyết định rồi, sao phải chọc giận ngài nữa?"
"Con không là vì… vì…"
Cảnh Niên nghe , mặt hiện lên vẻ hối hận, "Nếu nhi thần phản bác tại chỗ, phụ hoàng chắc chắn sẽ cho rằng nhi thần cãi lời."
Vậy nên nó sợ để lại ấn tượng là cãi lời hoàng đế, đành im lặng, để ta đứng ra biện bạch, sau khi tẩy sạch oan khuất cho nó, nó lại có thể tỏ ra đáng thương, nhận lòng thương xót của hoàng đế.
Hay lắm, quả nhiên là con cháu hoàng gia.
Ta nhắm mắt lại, không thêm lời nào, Tùng La bước tới chắn trước mặt ta: "Lý tiểu chủ, Lục hoàng tử, nương nương của chúng ta cần nghỉ ngơi."
Thái hậu an táng vào tháng bảy, điều khiến ta nghi hoặc là, cho đến tháng tám, chuyện rơi xuống nước vẫn chưa nhắc đến.
Nếu hoàng đế quên thì thôi, trưởng công chúa đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, mà hoàng đế lại im lặng không gì.
Ta siết chặt cây trâm, lòng bàn tay bị đâm đau nhói, sống trong cung, ta chưa bao giờ sợ nghĩ nhiều, chỉ sợ nghĩ không đủ. Phản ứng của hoàng đế đời trước khác hoàn toàn so với kiếp này, tại sao lại có sự khác biệt lớn đến ?
Không đúng.
Thái độ của hoàng đế không thay đổi, theo thói quen của y, chuyện đã xác định thì nhất định sẽ lập tức trách mắng và trừng . Nhưng ở đời trước, y cũng không xử lý ngay chuyện rơi xuống nước, dường như cố ý cho ta thời gian để nghĩ cách giải quyết, mãi đến khi ta quỳ suốt bảy ngày bảy đêm, y mới bắt tay vào giải quyết.
Chẳng lẽ hoàng đế đang đợi ta tìm cách giải quyết chuyện này?
Bạn thấy sao?