Hai Mặt Của Người [...] – Chương 3

5

Tan buổi tối, Cố Khinh Chu cùng Lục Tiểu Mạn cùng nhau ra về.

“Chị kìa, đi hẹn hò rồi.” Tiểu Tôn nháy mắt với tôi.

Tôi theo bóng dáng hai người họ rời đi, ánh mắt thoáng chút phức tạp.

Phức tạp cái gì chứ, kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền thôi.

Tôi lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào công việc với Triệu Minh Trần bên cạnh, dù sao tôi cũng sở hữu 31% cổ phần công ty này.

9 giờ tối, tôi tan về nhà.

Cả nhà tối om, trời ạ, lâu thế này rồi, hai người họ chắc không phải đang chuyện từ lý tưởng cuộc đời đến thơ ca cổ điển chứ?

Chó còn không tin.

Chắc chắn là cặp đôi kia đang chuyện mờ ám.

Tôi nhanh chóng tắm rửa, rồi leo lên giường.

Vừa tắt đèn phòng ngủ, tôi nghe thấy tiếng cửa chính mở, Cố Khinh Chu về rồi.

Anh ấy đi vào phòng ngủ, dù cách xa năm mét, tôi vẫn ngửi thấy mùi rượu trên người ấy.

Cố Khinh Chu say khướt, loạng choạng từng bước tiến đến cạnh giường tôi, cúi người xuống, đưa cổ lại gần ngửi má tôi.

Đồ đàn ông khốn kiếp!

Trên người còn có mùi nước hoa của ấy!

Cố Khinh Chu ngửi tôi xong, liền cởi giày leo lên giường, vượt qua tôi và ngã phịch xuống phía trong giường.

Thật quá đáng, trên người ấy còn có mùi của người phụ nữ khác, lần này tôi sẽ không tắm rửa gì cho ấy đâu, cứ để ấy bốc mùi mà ngủ đi.

Tôi nằm trằn trọc trên giường, mùi rượu trên người ấy thực sự quá nồng nặc.

Thế là, tôi duỗi chân ra, định đá ấy xuống giường.

Ai ngờ, vừa chạm vào ấy, tôi lại rơi vào một khung cảnh hoàn toàn mới.

Lại nữa rồi, tôi lại vào giấc mơ của ấy sao???

Giấc mơ lần này có chút đặc biệt, là cổ trang.

Khi rõ cảnh tượng, tôi càng sốc hơn.

Trời ạ, lần này còn có cả “ba người cùng chơi.”

Trước mắt tôi là cung điện của một nữ hoàng thời cổ đại, khói hương lan tỏa, ánh nến lờ mờ, tạo nên bầu không khí đầy mờ ám.

Trên chiếc giường ngự, nữ hoàng với gương mặt đỏ hồng như hoa đào, thân hình uyển chuyển bao bọc bởi lớp lụa mỏng, đang nằm nghiêng trên chiếc gối mềm.

Bên cạnh nữ hoàng là một người đàn ông có vẻ ngoài y hệt Triệu Minh Trần, đang mặc y phục mỏng manh, ngồi cạnh hầu hạ.

Còn trước giường, có một người đàn ông khác đang quỳ gối trước nữ hoàng.

Tôi tiến lại gần, kỹ hơn.

Người đang quỳ gối đó, chẳng phải là Cố Khinh Chu sao?

Theo ánh mắt của Cố Khinh Chu, tôi lên nữ hoàng, trời ạ, sao lại là gương mặt của tôi!

Tôi vô thức thốt lên “A!”

Và rồi… một lực hút mạnh mẽ kéo tôi vào giường.

Nhìn xuống, không ngoài dự đoán, lớp lụa mỏng manh đã bao bọc lấy thân hình của tôi.

Tôi lại nhập vào nữ hoàng rồi.

Nhìn người đàn ông với gương mặt giống hệt Triệu Minh Trần phía sau, tôi rùng mình, hét lên giận dữ: “Cút ra!”

Sau đó, người hầu liền cuống cuồng chạy trốn.

Chết tiệt thật, nếu trong đời thực mà Triệu Minh Trần dám chạm vào eo tôi, tôi chắc chắn sẽ chặt tay em ấy.

Cố Khinh Chu, đang quỳ dưới đất, nghe thấy tôi đuổi Triệu Minh Trần đi, không giấu nổi sự vui mừng trên gương mặt.

Anh ấy quỳ gối nhích lại gần giường tôi, ánh mắt đong đầy cảm, lấp lánh những tia sáng nhỏ bé.

“Nữ hoàng của thần,” ấy nhích đến gần giường, đưa mặt lại sát tôi: “Người thần một chút không, mới chỉ một tháng thôi, mà người đã quên thần rồi sao?”

Mặt tôi không khỏi co giật, hóa ra tôi vẫn là một vị nữ hoàng tệ bạc.

Chưa kịp mở miệng, Cố Khinh Chu đã tiếp tục : “Trước đây người gọi thần là trái tim nhỏ bé, là cún con, là bảo bối ngọt ngào của người… Bây giờ có Triệu khanh, người thậm chí còn không thèm thần lấy một lần sao?”

Nghe những lời này, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Chết tiệt, sao lại có chút sảng khoái thế này chứ.

Thấy tôi không gì, Cố Khinh Chu liền hành .

Anh ấy nâng một chân của tôi lên…

Tôi đơ người ra.

Rồi, ấy lợi dụng khoảnh khắc tôi ngẩn người, leo lên theo chân tôi, và cho tôi một cú “đập giường” chính hiệu.

Sau đó, ấy còn thì thầm bên tai tôi đầy cảm: “Thần sẽ hầu hạ người chu đáo…”

Trời ạ, lại là một đêm bận rộn nữa.

Tôi mệt chết mất.

Mệt đầu óc.

6

Sáng 8 giờ rưỡi, tôi ngủ quên mất.

Bên cạnh, Cố Khinh Chu đã rời giường từ lâu và đi rồi.

Được thôi, thể lực của ấy thật là tốt.

Ồ không, phải là trí lực.

Đồ khốn, sáng ra đi mà không thèm gọi tôi dậy.

Tôi vội vàng bật dậy, chuẩn bị qua loa rồi đi đến công ty.

Trên đường còn kẹt xe, thật xui xẻo khi tôi đến muộn buổi họp sáng.

Vừa bước vào cửa phòng họp, tôi đã nghe thấy Cố Khinh Chu đang trách mắng Triệu Minh Trần, trong khi em ấy tỏ vẻ oan ức.

Đồ đàn ông khốn kiếp, chắc chắn là cố ! Triệu Minh Trần mới vào công ty, có thể phạm lỗi gì chứ?

Thằng khốn, dám vào người của tôi.

Tôi nhanh chóng bước lên trước, lên tiếng ngăn cản, nhướng mày hỏi:

“Chuyện gì ?”

Cố Khinh Chu ngẩng đầu tôi một cái, nửa nửa không, giọng điệu mỉa mai:

“Đầu tuần mà đã đi muộn? Thời gian biểu của phó giám đốc đúng là hay thật.”

Lục Tiểu Mạn thì ngồi bên cạnh, cẩn thận không giấu sự hả hê.

Cặp đôi khốn nạn.

Tôi nhớ lại đêm qua, gương mặt Cố Khinh Chu đầy vẻ thẹn thùng, ấy đã khiến tôi mệt mỏi cả đêm trong giấc mơ, nên sáng nay mới dậy trễ.

Bây giờ thấy ấy với Lục Tiểu Mạn bên nhau, tôi càng càng thấy chướng mắt.

, tôi không kiềm chế , buông lời bóng gió, cố chọc tức Cố Kinh Chu:

“Xin lỗi nhé, Tổng giám đốc, đêm qua chồng tôi quá chiều chuộng, khiến tôi mệt mỏi cả đêm, nên sáng nay mới dậy muộn.”

Rồi tôi chậm rãi tiến đến gần mặt ấy, nhẹ nhàng : “Chắc hẳn tối qua tổng giám đốc ngủ ngon lành, không mộng mị gì nên hôm nay mới tràn đầy năng lượng như thế, nhỉ?”

Tôi cố nhấn mạnh vào cụm từ “không mộng mị”, hừ, chỉ muốn khiến ấy khó chịu.

Không ngờ, tai của Cố Khinh Chu lại đỏ lên, trên mặt ấy cũng hiện lên một chút biểu cảm không tự nhiên đầy nghi vấn.

Còn Lục Tiểu Mạn đứng bên cạnh thì mặt tái nhợt đi.

Ồ, ấy biết tôi và Cố Khinh Chu là vợ chồng.

Chắc ấy đang nghĩ tôi và Cố Khinh Chu đang tán tỉnh nhau và đã trải qua một đêm tuyệt vời, giờ thì lòng ấy đang đau như cắt.

Tôi đắc ý Cố Khinh Chu, mong chờ thấy vẻ mặt tức giận của khi bị người mình hiểu lầm.

Nhưng khi quay đầu lại, tôi thấy ấy lại có vẻ suy tư, thậm chí còn chân thành với tôi:

“Lý Thanh Chiếu, nhu cầu của chồng thì cần phải đáp ứng, kỷ luật công ty cũng cần phải tuân thủ.”

Nói xong, ấy dùng đôi mắt mà không tôi.

Trời ạ, Cố Khinh Chu này…

Từ bao giờ ấy lại khôn ngoan đến ?

Trước đây, mỗi khi tôi cố chọc tức , ấy đều tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.

Lần này, ngay trước mặt người , tôi cố đám, ấy lại tỏ vẻ không hề để tâm.

Thật đáng ghét.

“Thôi rồi, hôm nay họp đến đây thôi.” Cố Khinh Chu tuyên bố.

Tôi nhận ra trong mắt ấy lấp lánh một chút nụ hài lòng, còn cố ý liếc tôi một cách hờ hững.

Trời ạ, ấy đang thách thức tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...