19
“Có vợ con rồi mà còn ra ngoài tìm ? Còn biết xấu hổ không? Cả nhà các người đúng là rắn chuột một ổ tụ lại với nhau đấy à?”
“Con trai bà ngoài việc dựa vào nhà tôi thì có cái gì? Công việc là do công ty nhà tôi, nhà cửa cũng là tiền nhà tôi bỏ ra, các người còn muốn tham lam cái gì nữa?!”
“Giờ đã tổn thương em tôi, không gì đến bồi thường, lại còn lật ngược trắng đen, nghĩ rằng em tôi phải cưới bằng con trai quý hóa nhà bà à?!”
Những lời của trai tôi khiến cả nhóm người mặt đỏ tía tai, mẹ Chu lập tức phản pháo: “Đã quen với Lực Học mấy năm rồi! Thời gian con trai tôi lãng phí chẳng lẽ không tính sao? Là con dâu nhà họ Chu mà còn muốn chạy, sinh con thì có sao?”
“Bà đúng là không biết lý lẽ!” Bố tôi chỉ thẳng vào mặt bà ta, giận dữ đến mức đỏ bừng cả mặt, thở dốc không ngừng. Tôi vội vàng bước lên trấn an ông, “Bố, bình tĩnh, đừng tức giận, dù sao Chu Nguyên Khải cũng sẽ phải ngồi tù!”
“Không ! Lực Học mà đi tù thì chúng tôi biết phải sao đây!”
Nghe , mẹ Chu liền bật khóc, chẳng giữ nổi hình tượng, nằm lăn ra đất lăn lộn.
“Bồi thường cho con trai tôi… bồi thường cho con trai tôi! Con trai tôi học đại học danh tiếng không thể ngồi tù …”
“Tôi đã nuôi nấng nó vất vả, không thể để nó ngồi tù… Tôi đã bảy mươi tuổi rồi, chỉ mong nó chăm sóc tôi lúc về già thôi…”
“Cô không có liêm sỉ! Cô sẽ xuống địa ngục! Cô đang ép tôi chết đúng không…”
“Cô đưa tiền cho tôi! Cô phải bồi thường cho tôi! Cô trả lại bao nhiêu công sức mồ hôi nước mắt của con trai tôi bao năm qua… đang ép chết tôi đấy…”
Tôi lập tức ngăn trai mình lại, chỉ tay vào người phụ nữ tên Trương Lan Nhược.
“Tôi thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của bà, lúc đầu muốn ta sinh cháu trai cho bà, không thành công thì để Chu Nguyên Khải đi tìm người khác, thậm chí là nhằm vào tài sản của người ta, giờ lại trách người khác có tội.”
“Con đàn bà ấy chỉ sinh đứa con vô dụng thôi!” Mẹ Chu lập tức đứng dậy, chửi rủa thậm tệ, “Không thì ly hôn là xong! Ly hôn rồi cưới người khác chẳng phải tốt hơn sao? Con trai tôi cưới là may mắn cho lắm rồi!”
Tôi để ý thấy Trương Lan Nhược đang run rẩy không ngừng. Còn cha của Chu Nguyên Khải, dường như muốn gì đó, lại bị mẹ Chu lườm một cái nên im lặng.
“Bà thật sự tôi kinh tởm đến mức muốn nôn.”
Tôi nhỏ, và điều không ai ngờ tới là mẹ Chu lại hớn hở: “Muốn nôn? Có phải có thai rồi không?”
“Nếu có rồi thì mau mau kết hôn đi! Cô nhanh chóng thả Lực Học ra đi!”
“…”
“Thật không thể lý với bà.”
Nói xong, tôi bà ta một lần cuối rồi quay đầu bỏ đi.
Phía sau, mẹ Chu hét lên đầy cay nghiệt: “Đồ rẻ rách!”
“Tôi có rách cũng không bẩn thỉu như bà, kẻ vô liêm sỉ.”
Tôi kéo gia đình mình rời khỏi, trước khi đi còn bảo quản lý nhà hàng không cần mang đồ ăn lên nữa.
Nhà hàng này tôi thường lui tới, quản lý lại là thân của tôi. Ngay từ đầu tôi đã không gọi món thật, chỉ là bộ cho có thôi. Tôi không đời nào bỏ tiền ra mời họ ăn đâu.
Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt xấu hổ và tức tối của mấy người này lúc này…
20
Trong những ngày tiếp theo, Trương Lan Nhược đã đổi số điện thoại và liên tục gọi cho tôi. Cả mẹ và cha của Chu Nguyên Khải cũng liên tục “oanh tạc” điện thoại của tôi.
Tôi chặn tất cả và cảnh báo Trương Lan Nhược rằng nếu còn tiếp tục, tôi sẽ báo cảnh sát.
Chu Nguyên Khải vẫn không thể ra khỏi tù, cuối cùng mọi chuyện mới tạm lắng xuống.
Ngày xét xử, tôi tham dự với tư cách là nguyên đơn, trong khi gia đình tôi và gia đình Chu Nguyên Khải đều có mặt với tư cách là người thân của nguyên đơn và bị cáo để nghe tòa phán xét.
Quá trình diễn ra rất suôn sẻ, Chu Nguyên Khải đã thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội và bị kết án 5 năm tù giam, đồng thời phải bồi thường cho tôi chi phí tổn thất tinh thần và tiền thuốc men.
Khoảnh khắc tòa tuyên án, mẹ của Chu Nguyên Khải hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Ngay lập tức, mấy viên cảnh sát tiến đến kiểm tra trạng của bà ta, xác nhận rằng bà chỉ ngất do mạnh và nhanh chóng dìu bà về chỗ ngồi.
Tôi chỉ thở dài, không có hành gì khác với người phụ nữ đáng ghét này.
Từ những tin nhắn đã đọc, rõ ràng mẹ của Chu Nguyên Khải đã xúi giục hắn thực hiện hành vi cưỡng hiếp tôi, là kẻ đồng lõa trong tội danh cưỡng hiếp. Việc xúi giục này cũng bị coi là một tội phạm liên quan. Nếu tôi muốn truy cứu, bà ta cũng có thể phải ngồi tù.
Bố tôi đã thông báo với phòng nhân sự sa thải Chu Nguyên Khải, căn nhà của tôi vẫn đang rao bán qua trung gian, và tôi sẽ từ từ chờ đợi để bán nó đi.
21
Từ nay trở đi, tôi và người này sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Khi ra khỏi tòa án, Trương Lan Nhược gọi tôi lại: “Tôi có thể chuyện với không?”
Con ấy đứng bên cạnh chân mẹ.
Anh trai tôi đặt một tay lên vai tôi, còn bố mẹ thì đứng gần chiếc xe không xa. Tôi : “Có gì muốn thì ngay bây giờ đi.”
Cô ấy cắn môi: “Cô… thực sự hận ấy đến sao?”
“Anh ta đã lừa dối tôi, và tổn thương không chỉ một mà đến ba gia đình.”
“Tôi nghĩ mình có đủ lý do để hận ta.”
“Tại sao lại bố tôi?” Cô bé tên Niên Địch tôi đầy giận dữ, lòng tôi không hề dao .
Tôi vào mắt bé, như thể đang thấy Trương Lan Nhược và bốn người chị của Chu Nguyên Khải mà tôi chưa từng gặp.
“ Cô bé này, em thực sự bố mình đến sao?” Tôi , cúi xuống ngang tầm mắt với bé, “Hay chỉ đơn giản là em nghĩ khi bố em trở về, mẹ em sẽ vui?”
“Bởi vì muốn mẹ vui, nên em muốn tìm lại bố mình, và vì thế mà em coi tôi là kẻ thù, người đã cướp bố em đi à?”
“Em có hiểu không? Tôi và mẹ của em đều là nạn nhân!” Tôi nắm lấy vai bé, cố gắng khiến bé tỉnh ngộ, “Và chính bản thân em, sẽ tiếp tục lặp lại số phận đáng thương của mẹ mình!”
Trương Lan Nhược vội đẩy tôi ra, tôi loạng choạng lùi lại vài bước, định nổi giận, lại thấy ấy ôm chặt lấy con , miệng lẩm bẩm: “Niên Địch, đừng sợ… Niên Địch, đừng sợ…”
Đôi mắt của đứa trẻ đó trống rỗng, vô hồn, khuôn mặt gần như không còn chút sự sống.
Tôi không biết phải gì thêm. Tôi còn có thể gì với hai mẹ con họ đây?
Người đáng trách thì cũng có chỗ đáng thương. Những khó khăn và thử thách của cuộc sống sẽ dạy họ cách người, và tất nhiên quá trình này sẽ khiến mẹ con họ chịu đủ mọi khổ đau và dày vò.
22
Lúc Chu Nguyên Khải vừa bị kết án, mẹ hắn gần như ngày nào cũng gọi điện loạn với tôi.
Lúc thì bà ta lớn tiếng cầu tôi phải tìm cách cứu hắn ra. Lúc thì bà ta lại van xin tôi tha thứ cho Chu Nguyên Khải để hai đứa có thể sống hạnh phúc bên nhau. Hoặc là bà ta lăn lộn khóc lóc, hoặc là cầu tôi phải trả tiền bồi thường chia tay.
Tôi đều ghi âm lại và báo cảnh sát.
Người phụ nữ đáng thương này, vốn dĩ số phận của bà ta đã định sẵn một cuộc đời bi thảm. Cả đời dồn hết tâm huyết vào con trai, đến khi sợi dây cứu mạng cuối cùng cũng đứt, bà ta suy sụp, thảm thế nào…
Nhưng… chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Chuyện này đã trôi qua hơn nửa năm, tôi dần quên đi con người đó.
Chu Nguyên Khải và gia đình ta, cùng với người khiến tôi đau lòng nhất là Trương Lan Nhược và con của ấy, đều đã rời khỏi cuộc sống của tôi. Bây giờ tôi là một luật sư, và do ảnh hưởng từ trải nghiệm của bản thân, tôi chuyên giải quyết các vấn đề hôn nhân.
Chỉ là thỉnh thoảng, tôi lại nghĩ đến Trương Lan Nhược và con ấy.
Không thể phủ nhận rằng, ban đầu Trương Lan Nhược tìm đến tôi là để vỡ mối quan hệ giữa tôi và Chu Nguyên Khải. Có lẽ ấy vẫn còn một chút lương tâm. Cô ấy không đến mức vô liêm sỉ như Chu Nguyên Khải và mẹ hắn, ấy biết rằng ngoại sau hôn nhân là sai.
Vì , ban đầu ấy chỉ muốn dùng thân phận “vợ chính thức” để ép tôi chấm dứt mối quan hệ với Chu Nguyên Khải.
Cô ấy thực sự Chu Nguyên Khải sao? Tôi không nghĩ . Cô ấy không giáo dục đầy đủ, lại bị nhồi nhét tư tưởng sai lầm rằng “đàn ông là trời,” trong tiềm thức cho rằng gia đình cần có sự hiện diện của một người đàn ông.
Vì , ấy khao khát có người chồng của mình, chồng là ai… Thực ra không quan trọng.
Khi mang thai, ấy bao nhiêu tuổi? Cô ấy gần bằng tuổi tôi, có lẽ khi kết hôn với Chu Nguyên Khải thì ấy chỉ vừa trưởng thành. Sau đó, trong suốt bốn năm, số lần Chu Nguyên Khải về quê thăm rất ít, ấy một mình sinh con, nuôi nấng một đứa con không thương, chẳng phải rất vất vả sao? Không đáng thương sao?
Còn gia đình ấy thì sao? Tôi e rằng đó cũng là một cơn ác mộng. Còn về con của ấy, thậm chí ngay cả cái tên cũng đầy sự đáng thương, “Niên Địch,” thể hiện rõ ràng tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Có lẽ con bé cũng sẽ đi theo con đường giống như mẹ mình. Và đó có lẽ chính là sự trừng lớn nhất đối với họ.
“Xong chưa? Hôm nay không phải là cuối tuần sao?” Đó là tiếng trai tôi từ phía sau cửa thò đầu ra, , “Còn không xuống ăn cơm à?”
Tôi mỉm đáp: “Đang đến đây.”
Giờ đây, tôi đã không còn bận tâm đến những chuyện vụn vặt đó nữa. Tôi có cuộc sống bình thường của riêng mình, có gia đình thương, có công việc ổn định, và như thế là đủ rồi.
Cuộc sống, có lẽ là như . Thực tế kỳ diệu, sống tốt cuộc đời mình, đó mới là điều chân thật nhất.
HẾT
Bạn thấy sao?