1
“…Ý là sao?”
Tôi nhướng mày người phụ nữ và đứa trẻ ở cửa, sau đó quay lại trai của mình, Chu Nguyên Khải, mỉm hỏi ấy: “Chuyện gì đây?”
Người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt có vẻ e dè, khi đứng dậy không ngừng vặn vẹo góc áo. Bé chắc chỉ tầm bốn, năm tuổi, rụt rè núp sau lưng ta, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Quần áo của hai người đều có những mảnh vá, trông mộc mạc và nghèo khổ, hoàn toàn không hợp với căn hộ cao cấp này.
Trong khi tôi là con của một thương gia giàu có, trai là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, thế nào cũng không liên quan đến họ.
“Anh… không biết… không phải, họ là họ hàng xa ở quê của , không quen… thật sự đấy!”
Chu Nguyên Khải hoảng loạn tôi rồi lại người phụ nữ, một câu lắp bắp, không đầu không đuôi.
Nghe có vẻ chân thật, người phụ nữ kia lại cẩn thận mở miệng:
“Lực Học, em đến tìm , con rất nhớ .”
“Lực Học” là tên thật của Chu Nguyên Khải. Anh ấy thấy cái tên này quá quê mùa, nên đã đổi tên khi lên đại học. Ngoài người ở quê ra thì không ai biết đến tên thật của ấy.
Chu Nguyên Khải đột nhiên cứng đờ người, gương mặt thoáng qua một nét vặn vẹo. Cô bé cũng rụt rè :
“Ba ơi…”
“Chát!”
Tiếng tát vang lên giòn giã, kèm theo tiếng khóc lớn của bé khiến không khí càng thêm đáng sợ.
Người phụ nữ ngay lập tức ngồi xuống an ủi con , đôi mắt đẫm lệ lên Chu Nguyên Khải,
“Anh… gì !”
Cô ấy trông có vẻ rất giận dữ, giọng lại nhẹ nhàng, giống như đang nũng hơn là trách móc.
“Anh đánh một đứa trẻ gì ?”
Tôi lập tức nắm lấy tay của Chu Nguyên Khải khi ta định giơ tay lần nữa. Tôi khẽ liếc một cái, nén cơn giận mà mỉm , “Vào trong đi, đứng ngoài này chuyện không hay đâu.”
Nói xong, tôi còn cúi xuống định xoa đầu bé. Nhưng người phụ nữ lập tức kéo bé vào lòng mình, còn bé thì loạng choạng vài bước, ngước mắt tôi bằng ánh mắt đầy căm ghét, như thể chính tôi mới là người đã đánh bé .
“……”
Tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng, đứng thẳng người, lấy chìa khóa mở cửa rồi bước vào trước.
Phía sau vang lên tiếng gầm gừ cố kìm nén của Chu Nguyên Khải: “……Em gì ! Đột nhiên đến đây gì?……”
“Tại sao còn không vào?” Tôi quay đầu lại hỏi.
“Vào chứ, em thay đồ trước đi.” Chu Nguyên Khải vội vã bước vào nhà, phía sau là hai “cái đuôi” nhỏ bé, cẩn thận theo sát.
Hai người trông có vẻ lúng túng, người phụ nữ mang trên mặt nụ có chút lấy lòng, lại khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi chỉ cởi áo khoác và thay giày, rồi ra hiệu cho họ ngồi xuống.
“Ngồi đi, có chuyện gì thì sớm cho rõ.”
“Đã chín giờ rồi, cũng muộn rồi, đừng mất thời gian nữa. Hai người ở gần đây à? Hay đã đặt khách sạn rồi, cần tôi đưa về không?”
Người phụ nữ liếc Chu Nguyên Khải rồi cuối cùng ngồi xuống một góc ghế sofa, hai tay ấy cọ cọ vào quần vì lo lắng.
“Chúng tôi không đặt khách sạn… định ngủ lại đây.”
Cô bé vẫn giữ vẻ mặt như đối với kẻ thù, lớn tiếng : “Đây là nhà của ba tôi, đây là nhà của tôi.” Cô bé ngay lập tức bị người phụ nữ kéo lại.
Tôi Chu Nguyên Khải đang đứng đó, yết hầu ấy di chuyển một chút, “Nếu họ không có chỗ ở thì…”
“Em không hỏi chuyện đó.” Tôi ngắt lời ta, “Ba ư? Cô bé đang gọi ai là ba ? Gọi à?”
“Không phải…”
“Không phải gì? Cô bé không phải con , không phải ba của bé sao?” Tôi chằm chằm vào ta, “Đừng với em là nhận nuôi bé.”
Chu Nguyên Khải bỗng im lặng!
Tôi suýt nữa không kiềm chế cơn giận đang trào ra, lúc này người phụ nữ lại mở miệng: “Tôi là vợ của Lực Học.”
“……” Tôi rất bình tĩnh, “Giấy đăng ký kết hôn đâu?”
“Không mang theo, … có, có ảnh.”
“Cô là của Lực Học phải không?” Không đợi tôi phản ứng, người phụ nữ một câu khiến tôi kinh ngạc, “Không sao đâu, nếu ấy thực sự thích , chúng ta có thể cùng sống chung.”
“……Cùng sống chung? Cô đang gì ? Cô nghĩ đây là lời của người nên sao?” Tôi không thể tin nổi, gần như sốc khi ấy, “Cô muốn tôi vợ lẽ à, hay là định sống theo chế độ đa thê?”
“Cô đang sống ở thời nhà Thanh à?”
Chu Nguyên Khải vội vàng ngăn tôi lại, “Khả Dụ, em bình tĩnh lại đi, ấy thực ra là…”
Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự rất muốn tát cho ta một cái để ta tỉnh ra, sau khi cân nhắc, tôi…
Tôi đã cố kìm nén.
Chu Nguyên Khải đẩy tôi vào phòng ngủ, “Đợi đến sáng mai sẽ giải thích cho em không? Chúng ta đã hẹn sáng mai sẽ đi…”
“Tại sao không giải thích ngay bây giờ?” Tôi gạt tay ta ra, phản kháng và đẩy ta lùi lại vài bước, “Anh nghĩ mình không sống nổi đến ngày mai à?”
“Anh còn gì để nữa?”
“Hóa ra có vợ, thậm chí còn có con , mà vẫn đến hoại tôi? Còn dám đương với tôi?”
“Anh kết hôn từ khi nào?”
Mỗi câu tôi , sắc mặt Chu Nguyên Khải lại tái nhợt thêm một phần.
“Chúng ta đã nhau bốn năm, từ thời đại học đến khi đi , đã lén lút kết hôn với người khác từ lúc nào?!”
Tôi gần như hét lên, trong khi Chu Nguyên Khải chỉ biết thở dốc không nên lời.
“Là mẹ ép buộc , không chống lại bà ấy… Em biết mẹ nuôi không dễ dàng gì, bà ấy muốn có cháu…”
“Mẹ nuôi thì liên quan gì đến tôi! Bà ấy nuôi tôi chắc?” Tôi giận dữ quát lên, “Vì mẹ mà có thể tổn thương tôi? Tôi đáng bị à?”
“Anh cũng là người có học cao rồi, không biết ngoại là gì sao? Còn dám tự tin như ?”
Tôi mắng xả, lại không để ý đến ánh mắt căm ghét của bé.
3
Chu Nguyên Khải bị tôi mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên. Người phụ nữ đã hoảng hốt đứng dậy, không biết gì.
“Chuyện đã quá rõ ràng rồi, còn gì để nữa đâu.” Tôi chỉ tay ra cửa, “Ngay bây giờ, lập tức, biến ra khỏi nhà tôi.”
Chu Nguyên Khải hoảng loạn, vội vàng tiến lên, bé còn nhanh hơn, chỉ nghe thấy một tiếng hét đầy căm phẫn: “Không cho chị mắng ba em!”
Cô bé đẩy tôi ngã vào tường, rồi hung hăng cắn mạnh vào tay tôi.
“Á!—”
Bị tấn công bất ngờ, tôi mở to mắt, cơn đau nhói ở tay tôi tỉnh lại, chỉ trong vài giây trán tôi đã lấm tấm mồ hôi. Cơn giận trong lòng lấn át nỗi đau thể xác.
Tôi túm lấy tóc bé, kéo mạnh ra sau. Cô bé rất bướng bỉnh, cắn chặt không buông, thậm chí còn trừng mắt tôi với vẻ mặt hằn học như đang kẻ thù.
Tôi không kiềm chế , phản xạ dùng tay kia bóp cổ bé, ép bé phải nhả ra, cuối cùng đẩy mạnh một cái khiến bé lùi ra xa.
Cả cánh tay tôi tê liệt, run rẩy không ngừng, trên tay còn hằn rõ một vết răng sâu, thậm chí còn rỉ máu.
“Nhiên Địch!”
Cái tên này khiến tôi rùng mình.
Người phụ nữ vội vàng ôm chặt bé, hành nhanh nhẹn bất ngờ so với vẻ ngoài gầy gò yếu ớt của ta.
Nhưng ban đầu ta lại không ngăn con mình cắn tôi.
“Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà!” Cô ta khóc nức nở, ôm chặt bé quỳ xuống đất, “Cô có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, sao lại khó một đứa trẻ… Cô thật…
“Em không thoải mái thì cứ đánh tôi đi, có không…”
“……”
Những lời này suýt khiến tôi giận đến bốc hỏa, mắt muốn nổ tung.
Thế , Chu Nguyên Khải lại lên tiếng trách móc tôi: “Khả Dụ! Sao em lại ra tay với một đứa trẻ như thế? Em xem đã Lan Nhược sợ hãi đến mức nào!” Hóa ra người phụ nữ này tên là “Lan Nhược”.
Vừa , ta còn cố gắng kéo người phụ nữ đứng dậy, ta khóc lóc không để ý đến “ý tốt” của ta.
Tôi nghiến răng lạnh: “Khi tát bé, có nghĩ bé cũng là một đứa trẻ không?”
“Nhìn vào tay của tôi đi!” Nhân lúc ta cứng họng, tôi đưa cánh tay bị thương ra cho họ xem rõ, “Trẻ con? Trẻ con thì không có ác ý sao? Trẻ con thì không biết gì hết sao?!”
Bạn thấy sao?