22
Ngay sau cơn giận của Cố Thiên Thiên, Đoạn Gia Hi lập tức nhắn tin giải thích với tôi.
Anh ta rằng Thiên Thiên là người chưa từng thấy qua chuyện đời, nên bị 1 triệu tệ hoảng hốt. Vì cả hai lớn lên từ trại trẻ mồ côi, nên việc họ lo lắng cho nhau là điều bình thường.
Anh ta mong tôi đừng để tâm.
Tôi chuỗi tin nhắn dài ngoằng của ta.
“Chó sủa thì sao bận tâm?”
Tôi thong thả trả lời:
[Đoạn học trưởng, bị hiểu lầm đúng là khiến người ta thấy nản.
“Nếu không gom tiền, có thể rút lui. Nếu vẫn muốn tiếp tục, có thể thử mua cổ phiếu. Vì những quan tâm dành cho tôi thời gian qua, đây là sự giúp đỡ cuối cùng tôi dành cho .]
Sau đó, tôi gửi thêm một tài liệu cho ta:
[Hiện giờ là thời điểm rất tốt để mua vào, cơ bản là không lỗ. Anh hiện có 400.000 tiền vốn, có thể thử.
[Dự án bên tôi, tôi sẽ cố gắng giúp kéo dài thời gian.
[Nhớ kỹ!
[Đã ký hợp đồng, nếu không nộp tiền đúng hạn, sẽ phải trả tiền vi phạm theo quy định trên giấy tờ.]
Anh ta lập tức trả lời.
Tôi tắt điện thoại.
Cá đã cắn câu.
23
Hiếm khi Đoạn Gia Hi không tìm cách chặn tôi trong suốt nửa tháng.
Tôi đoán ta đang mải mê với lợi nhuận từ cổ phiếu và cố gắng lấp đầy lỗ hổng tài chính ngày càng lớn.
Anh ta tin rằng tôi đã đưa cho mình các mã cổ phiếu chắc chắn sinh lời. Lần đầu tiên, ta thử mua vào với một số tiền nhỏ và kiếm không ít.
Những ngày đó, ngay cả Cố Thiên Thiên cũng không giấu niềm vui, ánh mắt tôi đầy hy vọng.
Vì thế, ta bắt đầu mạnh dạn hơn, đầu tư lớn hơn, tin rằng có thể tiếp tục mua đáy. Nhưng rồi ta mua ngay đỉnh, để rồi “xanh mặt” vì thua lỗ.
Khi con người rơi vào tâm lý cờ bạc, họ sẽ càng gần với sự điên rồ.
Luôn nghĩ rằng lần tới mình sẽ thắng, để có thêm cơ hội đó, họ ngày càng trở nên thiếu lý trí.
Trước đây, Đoạn Gia Hi không dám vay nặng lãi vì ta vẫn còn tỉnh táo và có các lựa chọn khác để kiếm tiền.
Nhưng giờ đây, ta không còn cách nào khác.
Số tiền 400.000 kiếm từ Cố Thiên Thiên đã bay sạch, ta vay thêm 200.000 để tiếp tục chơi cổ phiếu.
Chưa kể, khoản tiền hợp đồng cũng không nhỏ.
Trước khi mọi chuyện bại lộ, ta đã lâm vào cảnh mục nát dưới đáy xã hội.
Cố Thiên Thiên, như một phong vũ biểu của trạng Đoạn Gia Hi, chưa kịp than khóc cho ta thì đã đến lượt chính ta gặp rắc rối lớn.
Trong bầu không khí tưởng như bình lặng ở khuôn viên trường, một bài đăng trên diễn đàn đã trở nên nổi như cồn.
“Cứu với! Tôi vừa gặp một ‘PR đặc biệt’ ngay trong trường!”
Bài viết kể về việc tác giả nhiều lần thấy một nữ sinh ăn mặc quyến rũ bước lên những chiếc xe sang khác nhau và quay về trường trong trạng “bước đi không vững” chỉ sau nửa ngày.
Tác giả còn đính kèm vài bức ảnh mờ, không rõ mặt, có thể nhận ra người phụ nữ và các xe sang đều giống nhau.
Bình luận nhận nhiều lượt thích nhất viết:
“Tôi biết ấy là ai! Là Hứa Vi, sinh viên năm nhất ngành Quản trị Kinh doanh. Nghe ta từng ‘tán tỉnh’ khắp các nhóm trò chuyện từ lâu rồi.”
“Thật à? Thế thì sao?”
“‘Ngây thơ kín đáo’ vì tán tỉnh khá tinh vi, ‘hoang dại lộ liễu’ vì ta dùng tên thật và ngành học của mình để giao tiếp.”
“Thú vị thật, còn gì nữa không?”
“Ban đầu chỉ quanh quẩn tìm mấy chàng chất lượng trong trường, thấy không ai để ý thì chuyển sang những người bên ngoài.”
Trên đường từ công ty về trường, điện thoại của tôi liên tục rung.
Lạc Lạc và Minh Huệ nhắn tin dồn dập.
Tôi trả lời ngắn gọn, rồi mở cuộc trò chuyện với Cố Thiên Thiên.
“Không định lên tiếng chút sao?”
Phía bên kia hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn…” khá lâu, vài phút sau mới hồi đáp:
“Bạn gì ? Mình không hiểu ý .”
Không chỉ , ta còn tỏ vẻ là một “bông sen trắng” hiểu chuyện, khuyên nhủ tôi:
“Vi Vi, chuyện trên diễn đàn bây giờ ai cũng biết. Mình hiểu chắc đang hoảng sợ, người lớn phạm sai lầm thì phải tự gánh chịu.
“Mình thật không ngờ lại là người như . Nhà có tiền, tại sao lại tự hạ thấp bản thân như thế?
“Là muốn tìm cảm giác kích thích sao? Ngay cả Gia Hi cũng nhầm rồi.”
Đọc mấy dòng đó, tôi thấy ghê t,ởm không khác gì ăn phải thứ bẩn thỉu.
“Cố Thiên Thiên, diễn quá nhập tâm nên tự lừa chính mình rồi sao?
“Trong 10 phút, tự nhận mọi chuyện đi, nếu không tôi sẽ kiện tội xâm phạm quyền danh dự và nhân thân đấy ~”
Cô ta trả lời rất nhanh, vẫn ngoan cố:
“Vi Vi, mình không biết gì. Mình là Cố Thiên Thiên, còn người bị nhắc đến trên diễn đàn là Hứa Vi.
“Mình không thì sao có thể nhận? Chẳng lẽ có quyền và tiền là muốn gì thì sao?”
Ngồi ở ghế phụ, Lưu quay lại hỏi tôi có muốn công bố chứng cứ hay không.
Tôi lắc đầu.
“Chuyện này chưa đủ cao trào. Chỉ khi đưa ta lên đỉnh cao, cú ngã mới càng đau.”
Quả nhiên, chỉ 10 phút sau khi nhắn tin, Cố Thiên Thiên đã đăng bài mới trên diễn đàn với tiêu đề:
“Bạn cùng phòng của Hứa Vi lên tiếng thật!”
“Mình từng nghĩ Vi Vi là một rất tốt. Ngay ngày đầu nhập học, ấy đã tặng mình một chiếc túi đắt tiền.
“Mình xuất thân nghèo khó, lần đầu tặng thứ quý giá như nên thường giúp đỡ ấy. Nhưng sau khi thấy bài đăng hôm qua, mình mới biết lý do ấy rộng rãi như thế!
“Mình thật sự không muốn tin ấy là người như . Mình từng hy vọng rất nhiều, không ngờ ấy lại muốn mình gánh tội thay.
“Nhưng mình không thì không thể nhận. Mình rất đau lòng!”
Cô ta còn đính kèm ảnh chụp cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, tất nhiên đã qua chỉnh sửa.
Ngay khi bài viết đăng, một loạt “ hùng bàn phím” lập tức xuất hiện.
Họ hoặc chửi rủa tôi, hoặc thương cảm cho ta.
Dù có người biết rõ sự thật lên tiếng bênh vực, giữa hàng nghìn bình luận, tiếng đó nhanh chóng chìm nghỉm.
Cố Thiên Thiên thì không ngừng những lời giả tạo trong phần bình luận, tiếp tục khuấy dư luận.
Khi thấy ta đã đắc ý đủ, tôi với Lưu:
“Chú Lưu, đăng chứng cứ lên đi.”
24
Diễn đàn trường bùng nổ lần thứ ba.
Khi mọi người vẫn đang mải mê chửi rủa trong bài đăng của Cố Thiên Thiên, một bài viết mới xuất hiện. Bài viết không có lượt tương tác lại ghim lên đầu trang.
Không giống như bài đăng trước toàn những lời mơ hồ và suy đoán, cũng không giống bài than vãn của Cố Thiên Thiên với những ảnh chụp màn hình chẳng đủ sức bằng chứng, bài viết này thể hiện rõ bốn chữ:
“Sự thật rành rành.”
Từng chứng cứ trình bày đầy đủ, rõ ràng, đến cả ảnh chụp cũng sắc nét đến mức không thể sắc nét hơn.
Phần mở đầu bài viết là một câu:
“Trên đời này, có bao nhiêu sự thật bị che giấu, thậm chí bị bóp méo ngay trước mắt mọi người?”
Tiếp đó là những bức ảnh chụp Cố Thiên Thiên cùng lời giới thiệu về thân thế của ta.
Ban đầu, những bức ảnh trông có vẻ bình thường khiến người xem không hiểu ý nghĩa. Nhưng người đăng bài rất chu đáo, thích rõ thương hiệu và giá trị của từng món đồ ta sử dụng trong ảnh: dây chuyền, túi xách, nhẫn…
Những bức ảnh này có đến hai ba chục tấm, giá trị của các món đồ từ vài ngàn đến hàng trăm ngàn tệ.
Đi kèm là hóa đơn mua sắm có tên tôi, hoàn toàn trùng khớp với các món đồ mà Cố Thiên Thiên đang sử dụng.
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, bài viết chỉ vừa đi nửa đường.
Phần tiếp theo còn sốc hơn.
Tài khoản ID trong trường từng dùng tên tôi để tán tỉnh xác minh là của Cố Thiên Thiên.
Cô ta bị bắt gặp rõ ràng trong các bức ảnh khi bước xuống từ những chiếc xe sang trọng khác nhau.
Thậm chí có cả hình ảnh ta dựa vào vòng tay các người đàn ông, duyên đầy lả lơi.
Cuối cùng là một liên kết video.
Vì tò mò, mọi người nhấn vào xem, và thấy hai người đàn ông đang thẳng thắn kể lại quá trình “bao nuôi” Cố Thiên Thiên, bao gồm số tiền họ đã chi cho ta.
Đến đây, sự thật đã hoàn toàn phơi bày.
Trong phần bình luận ngày càng dày đặc, tôi đăng lên một bức ảnh bằng tên thật của mình:
Đơn khởi kiện.
25
Tôi có thể hình dung những gì Cố Thiên Thiên sẽ phải đối mặt.
Nhưng tất cả đều là tự ta chuốc lấy.
Khi nhà trường đưa ra quyết định kỷ luật, buộc ta phải thôi học vì hành vi thiếu đạo đức và phẩm chất, ta không thể chịu đựng nổi nữa. Cô ta gọi điện cho tôi, cầu xin sự tha thứ.
Trong điện thoại, ta khóc lóc, giọng đầy vẻ đáng thương, yếu đuối.
Tôi nhíu mày, đưa điện thoại ra xa.
“Cố Thiên Thiên, tôi đã cho rất nhiều cơ hội. Nhưng không những không biết trân trọng, còn quay sang lợi dụng và đâm sau lưng tôi.
“Bài học lần này, hãy coi như món quà đầu tiên tôi dành cho !”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Tại sao lại là món quà đầu tiên?
Bởi vì món quà thứ hai sắp gửi đến rồi.
Chưa đầy một giờ sau, Đoạn Gia Hi, người đã biến mất một thời gian dài, đột nhiên nhắn tin cho tôi.
Giọng điệu ta mệt mỏi, cầu xin một cuộc gặp để về dự án. Anh ta rằng mình đã gom đủ 1 triệu tệ.
Hừm.
Nếu thực sự gom đủ 1 triệu, tại sao phải trốn tránh, thậm chí không dám quay lại trường?
Đoạn Gia Hi, kiếp này nhân quả báo ứng cuối cùng đã đến với .
Tôi nhắm mắt, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Những chấp niệm và thù hận trong tôi sắp buông bỏ. Tôi sẽ cho bản thân một lời giải đáp cho kiếp trước.
Bạn thấy sao?