Hai Kiếp Yêu Sai, [...] – Chương 6

19

Từ khi biết tôi mời tham gia dự án, Đoạn Gia Hi càng tích cực hơn, thậm chí tự ý xóa bỏ khoảng cách giữa chúng tôi.

Trên diễn đàn trường, không ít hình ảnh chụp chúng tôi đứng chung bắt đầu xuất hiện.

Là chủ tịch hội sinh viên, Đoạn Gia Hi vốn thu hút sự ý. Những bức ảnh này nhanh chóng dấy lên nhiều câu hỏi về mối quan hệ giữa tôi và ta. Một số ít người thậm chí khẳng định chúng tôi là một đôi.

Những lời bàn tán như những mầm non sau mưa, bất ngờ mọc lên.

Anh ta không quên tận dụng điều này để dựng danh tiếng, dùng sức mạnh của tin đồn ép tôi phải tiếp nhận ta.

Khi mọi người đều cho rằng tôi là của ta, tôi khó lòng thoát khỏi danh tiếng “kẻ phụ bạc” nếu muốn cắt đứt.

Nhưng càng thổi phồng dư luận, giống như càng thả diều lên cao, khi dây đứt, cú ngã sẽ càng thảm .

20

Trong tòa cao ốc hạng sang tại trung tâm thành phố, tôi dẫn Đoạn Gia Hi đi tìm hiểu dự án tôi đang .

Thư ký mang cà phê vào phòng tiếp khách rồi lịch sự rời đi.

Khi chỉ còn hai người, tôi đưa tài liệu cho ta.

“Đoạn học trưởng, đây là dự án mà bố tôi giao cho tôi. Anh có thể xem qua trước.

“Thú thật, tôi không giỏi, vì nhà chỉ có một đứa con, bố tôi cố gắng trải đường sẵn cho tôi.”

Tôi mỉm , chỉ tay vào tập tài liệu trong tay ta, thẳng:

“Dự án này không có gì khó khăn. Nó không phải để kiểm tra năng lực, chỉ là để tôi tích lũy kinh nghiệm.”

Vừa lật một trang, Đoạn Gia Hi đã gập tài liệu lại, gật đầu tỏ vẻ tin tưởng:

“Vi Vi, tôi hiểu ý của em. Bác trai là người thương con nên mới tính toán lâu dài như , tôi sẽ không ra đâu!

“Mục đích của tôi cũng là để có nhiều thời gian bên em hơn, nên tôi sẵn sàng tham gia dự án này.”

Tôi cúi đầu ngại ngùng, giải thích:

“Đoạn học trưởng, hiểu nhầm rồi. Những dự án không khó lại chắc chắn sinh lời như thế này rất phổ biến trong giới chúng tôi, thường là để người lớn giúp con cháu ít năng lực tích lũy kinh nghiệm.

“Vì , chuyện này cũng không có gì phải giấu, mọi người đều biết cả.”

Ánh mắt Đoạn Gia Hi thoáng vẻ bối rối, ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Làm em rồi. Tôi chỉ lo nếu ra sẽ không tốt cho em.”

Tôi lắc đầu, tiếp tục:

“Vậy là đồng ý tham gia dự án này chứ?”

“Đồng ý!”

“Vậy lát nữa chúng ta ký hợp đồng, sau đó nộp tiền đầu tư là . Dù sao cũng cần đúng quy trình để đảm bảo quyền lợi của .”

Đoạn Gia Hi thoáng sững sờ, hỏi:

“Tiền đầu tư?”

“Đúng .”

“Ồ! Tôi quên chưa .”

Tôi lật tài liệu đến trang về lợi nhuận, chỉ vào phần in rõ ràng.

“Là thế này, để có lợi nhuận, trước tiên cần đầu tư. Có thể đầu tư bằng tiền hoặc công nghệ, nhân lực kỹ thuật hiện tại đã đủ, còn lại học cùng ngành với tôi, không liên quan gì đến chuyên môn dự án.

“Vì , chỉ có thể đầu tư bằng tiền.

“Hơn nữa, tôi và các cộng sự đều đã đầu tư tiền. Tôi không sao, họ có thể sẽ có ý kiến, dẫn đến khó phân chia lợi nhuận.”

Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó xử:

“Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí. Nếu không có đủ tiền mặt, cũng có thể từ chối.”

Đoạn Gia Hi không nhận ra mình đang cau mày nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn dứt khoát :

“Không sao, tôi sẵn sàng đầu tư!”

“Tốt lắm!” Tôi mỉm , trượt ngón tay xuống phía dưới, chỉ vào một chỗ và dùng bút ký trên bàn đánh dấu.

“Mức đầu tư tối thiểu là 500.000 tệ.”

Sắc mặt Đoạn Gia Hi cứng đờ. Chưa kịp để ta lên tiếng, tôi tiếp tục:

“Lợi nhuận sau này, theo ước tính thận trọng, sẽ gấp đôi khoản đầu tư. Nói cách khác, nếu đầu tư 500.000 tệ, sau khi dự án có lãi, sẽ nhận 1 triệu tệ!”

Tôi nhẹ nhàng, trong từng câu chữ đều ẩn chứa sự thuyết phục khéo léo.

Đây là một kỹ thuật đàm phán thương mại phổ biến.

Đối với một sinh viên chưa có nền tảng gì, số tiền 500.000 không hề nhỏ.

Nhưng khoản lợi nhuận 1 triệu lại là sức hút ch,et người.

Tôi biết mục tiêu của Đoạn Gia Hi không nằm ở dự án này, mà là ở việc kết nối với tôi, tiếp tục con đường ta đã đi trong kiếp trước.

Nhưng ta cũng không ngu ngốc, biết rằng bản thân tay trắng, cần một khoản tiền để duy trì kế hoạch.

, tôi chắc chắn ta sẽ dám đánh cược.

“Vi Vi, nếu đầu tư càng nhiều thì lợi nhuận càng cao, tôi muốn hết sức để hỗ trợ em.”

“Tôi sẽ đầu tư… 1 triệu!”

Tôi cố nén nụ chế giễu.

Đúng là lòng tham không đáy. Anh đi con đường tắt mà cũng tạo pháo hoa rồi nhỉ.

Tôi giả vờ kinh ngạc:

“Học trưởng, nên đầu tư 500.000 trước thôi!

“Khoản này không trả góp đâu.”

Mặt Đoạn Gia Hi thoáng sa sầm, ta nhanh chóng trấn tĩnh lại:

“Tôi sẽ sớm gom đủ số tiền đó.

“Vi Vi, tôi đang theo đuổi em, chắc chắn sẽ thể hiện sự chân thành hết mực, ủng hộ mọi thứ của em!”

Tôi cúi đầu ngại ngùng, đưa lại tài liệu cho ta.

“Nếu không có vấn đề gì, ký vào cuối tài liệu nhé.

“Số tiền đầu tư cần phải gom đủ trong vòng nửa tháng.”

Đoạn Gia Hi nhanh chóng ký tên mình, rồi đưa lại tài liệu cho tôi.

Anh ta nghĩ mình đã thân thiết với tôi hơn, đặt tay lên tay tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Tôi sẽ gom đủ tiền đúng hạn, không để em phải khó xử.

“Trong thời gian hợp tác, mong em giúp đỡ!”

Tôi tay ta, hàng mi dài che đi ánh mắt lạnh lùng.

Chắc chắn tôi sẽ “giúp đỡ” thật nhiều…

21

Đoạn Gia Hi và Cố Thiên Thiên giống hệt nhau: tham lam, kiêu ngạo, và luôn trông chờ vào vận may.

500.000 tệ đã đủ để khiến ta rơi vào khốn đốn, vì muốn khoe mẽ trước mặt tôi, ta dám đánh cược 1 triệu.

1 triệu tệ.

Một người không có bất kỳ hậu thuẫn nào, khả năng bình thường, sao gom đủ số tiền đó trong nửa tháng?

Nếu chưa đến bước đường cùng, ta chắc chắn sẽ không mạo hiểm vay nặng lãi.

Liệu ta có ép Cố Thiên Thiên – người đã cùng lớn lên với mình – phải bán thân không?

Suy đoán vừa lóe lên trong đầu, tôi liền thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ chiếc xe sang trọng phía trước.

Không chỉ con người ấy quen thuộc, mà cả những món đồ trên người ta cũng rất quen.

Cố Thiên Thiên trang điểm đậm hơn thường ngày, trên khuôn mặt là vẻ ngọt ngào đầy quyến rũ, làn da ửng đỏ, ánh mắt đong đầy mị lực.

Chỉ là… túi xách trên tay ta là của tôi, dây chuyền, nhẫn cũng là của tôi, thậm chí cả bộ trang phục đặt may riêng cho tôi cũng bị ta mặc trên người.

Tôi lấy điện thoại, chụp lại biển số xe của chiếc xe sang trọng kia.

“Chú Lưu, chúng ta chờ chút rồi vào. Cháu vừa gửi một bức ảnh, nhờ tra giúp thông tin.”

Chú Lưu gật đầu, lưu lại bức ảnh tôi gửi.

Tôi ngồi trên xe thêm vài phút, sau đó mới quay về ký túc xá. Lúc này, Cố Thiên Thiên vừa tắm xong, bước ra từ phòng tắm.

Tôi đang xem tin nhắn từ Lưu gửi về.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt Cố Thiên Thiên thoáng vẻ hoảng loạn, ngay lập tức bị thay thế bởi sự nhục nhã.

Ánh mắt đầy oán hận của ta lộ rõ không chút che giấu.

Nhục nhã, oán hận vì điều gì?

Vì tôi mời Đoạn Gia Hi tham gia dự án?

Vì dự án cầu khoản đầu tư 1 triệu tệ?

Vì Đoạn Gia Hi đã bắt ta cùng ta kiếm khoản tiền này?

Vì 1 triệu tệ đó mà ta phải bán thân cho một kẻ giàu có?

Và rồi, ta bỏ qua mọi sự thật, đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Trong đầu ta, tôi đã trở thành người dùng Đoạn Gia Hi để ép ta phải dâng mình cho kẻ khác.

Thật là… tuyệt vời.

“Vi Vi, tại sao lại như ?”

Cố Thiên Thiên ngấn lệ, nắm ch,ặt tay, bộ dáng như đang nhẫn nhịn chịu đựng nỗi oan ức lớn lao.

Tôi lạnh lùng liếc ta một cái:

“Ở đây ngoài tôi và thì không có ai. Bạn diễn trò này cho ai xem?

“Hay là định kể với ma bị ức hiếp?”

Kỹ năng diễn xuất mà ta đã luyện thành phản xạ suốt hai mươi năm lập tức bị vỡ.

Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, ta tiếp tục gào lên:

“Anh Gia Hi đối xử với tốt như , ngày nào cũng đợi trước ký túc xá mang bữa sáng cho , luôn quan tâm đến .

“Vậy mà lại để ấy phải gánh áp lực lớn như khi còn trẻ!

“Nhà giàu đến mức tặng mình cái túi xách cũng là tám, chín vạn, chưa kể mấy món trang sức kia. Sao không trả giúp Gia Hi số tiền 1 triệu đó?

“Anh ấy chỉ muốn theo đuổi , muốn dành nhiều thời gian hơn bên thôi!

“Chút tiền đó với chẳng là gì cả! Dù sao sau này Gia Hi chắc chắn sẽ thành công, ấy sẽ trả lại gấp đôi cho !”

Giọng chắc nịch và đắc ý của ta khiến tôi buồn .

Tôi còn chưa bắt đầu trở nên ác độc, mà đã bị cáo buộc như . Nếu tôi thực sự ác độc, ta và Đoạn Gia Hi sẽ gọi tôi bằng từ gì nữa đây?

“Đây là ý của Đoạn Gia Hi sao?

“Vậy ta có thể rút khỏi dự án bất cứ lúc nào. Tôi đâu ép ta tham gia.”

“Sao có thể rút ?! Anh Gia Hi đã gom 400.000 rồi, lấy tư cách gì bắt ấy rút?”

Cố Thiên Thiên bắt đầu hoảng loạn. Cô ta nhận ra những lời vừa rồi của mình, trong hoàn cảnh hiện tại, thực sự quá mạo hiểm.

Tôi khẩy, đáp gọn:

“Tôi sẽ bàn chuyện đó với ta.”

Sắc mặt Cố Thiên Thiên tái nhợt, khí thế hung hăng ban nãy tan biến.

Cô ta nhận ra mình đã họa cho Đoạn Gia Hi, không dám cãi lại nữa.

“Tôi hỏi , sau này không định giáo viên à?”

“Bạn… hỏi là sao?” Cô ta dò dẫm lựa lời.

Tôi lắc đầu thờ ơ:

“Không có gì. Tôi chỉ lo với tư duy của , dễ hỏng thế hệ mầm non đang phát triển của đất nước thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...