Đoạn Gia Hi lắc đầu.
“Là mười hai năm.
“Vi Vi, em luôn là chấp niệm trong mơ của . Từ lần đầu tiên thấy em khi em mới sáu tuổi, đã có một khao khát mạnh mẽ muốn bảo vệ em. Nó thay đổi từ khi nào, không rõ…
“Anh biết em khó mà chấp nhận ngay, sẽ không bỏ cuộc.
“Chỉ cần em ngoảnh lại, sẽ luôn đứng sau em.”
Giọng điệu ta đầy cảm, tôi cố gắng nén cảm giác ghê tởm.
“Xin lỗi, tôi không quen ăn sáng kiểu này. Nếu thực sự muốn, phiền đổi sang cà phê và bánh sừng bò.”
Nhìn thấy người xung quanh ngày càng nhiều, tôi quay người rời đi.
Tạm thời tôi không muốn lên diễn đàn trường và trở thành người nổi tiếng, vì người đáng bị đẩy lên đó trước tiên, chắc chắn không phải là tôi.
16
Cố Thiên Thiên, con chuột nhỏ này, quả thật không tôi thất vọng.
Vì cả bốn người trong phòng ký túc đều học khác chuyên ngành, ngoài Lạc Lạc và Minh Huệ có thể học chung vài môn, lịch học của tôi và Thiên Thiên gần như khác hẳn nhau.
Điều này tạo cơ hội cho ta “mượn tạm” đồ của tôi rất nhiều lần.
Lúc đầu, ta còn ám chỉ rằng ngưỡng mộ và muốn sở hữu, về sau, sự tham lam ngày càng lớn.
Trong một bức ảnh, ta đứng mỉm duyên dáng dưới tán cây xanh, trên cổ đeo chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh dưới ánh nắng.
Đó là một bức ảnh rất đẹp.
Nhưng ngoài vẻ đẹp bức ảnh, món đồ trang sức kia lại đủ để hủy hoại danh tiếng một người.
“Chụp không tệ.”
Ngồi trong xe, tôi thản nhiên với người ở đầu dây bên kia:
“Nhưng vẫn chưa đủ. Một hai lần trộm cắp chưa đủ để định tội chắc chắn. Tôi không thích cảm giác đổ sông đổ biển.
“Chỉ có một đòn chí mạng mới coi là thành công.”
Không phải tôi cẩn thận quá mức, mà mọi chuyện kiếp trước đã dạy tôi rằng phải biết kiên nhẫn.
Trong mười mấy năm kể từ khi tái sinh, tôi cũng học rất nhiều điều từ bố mình.
Xã hội này thích đạo đức giả, thích chỉ trích người giàu, và dễ dàng đồng cảm với những kẻ yếu thế.
Nếu bây giờ tôi công khai những bức ảnh chụp cảnh Cố Thiên Thiên ăn trộm đồ của tôi, ta sẽ bị chửi rủa, không đến mức bị tẩy chay.
Sau một thời gian ngắn, với vài hành lấy lòng công chúng, ta có thể dễ dàng tẩy trắng và trở thành “bông hoa ngây thơ” trong mắt mọi người.
Nhưng đó không phải điều tôi muốn.
Dù ta chỉ là một kẻ tôi tiện tay kéo vào cuộc trả thù Đoạn Gia Hi, tôi cũng không muốn bỏ qua dễ dàng.
Nhìn cơn mưa hè đổ xuống ngoài cửa sổ, mờ lớp kính, tôi ngồi trong xe, tâm trạng lạnh lùng.
Thật ra ban đầu, tôi không hề định trả thù Cố Thiên Thiên.
Dù kiếp trước ta và Đoạn Gia Hi đã câu kết với nhau, tôi cũng chỉ muốn để ta chứng kiến cảnh Đoạn Gia Hi – người mà ta luôn tự hào và coi là chỗ dựa – bị tôi nghiền nát dưới chân.
Tôi đã cho ta rất nhiều cơ hội, ta quá tham lam, tham lam đến mức ngang nhiên cho tôi thấy:
Kiếp trước, ta ở bên Đoạn Gia Hi không phải vì , càng không phải vì bị ép buộc, mà giống như ta, ta cũng tham lam tài sản của gia đình tôi.
Cô ta lén dùng đồ của tôi, giả danh tôi để tán tỉnh người khác trên mạng, thậm chí thường xuyên báo hành tung của tôi cho Đoạn Gia Hi.
Hết lần này đến lần khác. Nếu tôi nhân từ, chẳng phải lại thành thánh mẫu sao?
Tôi chợt bật , khuôn mặt đầy vẻ mỉa mai.
Đáng tiếc, kiếp trước tôi đã đủ vai thánh mẫu rồi. Lần này, tuyệt đối không có chuyện đó!
17
“Muốn chuyện lớn, trước tiên phải giữ bình tĩnh.”
Đó là bài học mà bố tôi luôn dạy, và tôi luôn ghi nhớ để thực hành.
Cơn mưa hè đến nhanh và mạnh, cũng tạnh đi rất mau.
Khi mưa đã ngớt, tôi cầm ô bước xuống xe.
Không biết từ đâu, Đoạn Gia Hi chạy tới trong bộ dạng nhếch nhác. Cả người ta ướt đẫm, kính cũng phủ đầy nước mưa.
Anh ta tiến lại gần tôi, khiến tôi giả vờ giật mình như bị dọa.
Nhưng sao một thợ săn có thể bị con mồi dọa ? Tôi đã chờ ta từ lâu.
“Đoạn học trưởng? Sao lại ở đây?”
Đoạn Gia Hi lau nước trên mặt, giọng có chút bất lực đầy vẻ chiều chuộng:
“Dạo này em bỏ lỡ khá nhiều buổi học. Là người theo đuổi em, tất nhiên biết mỗi ngày sẽ có xe đưa em đến đây.
“Ban đầu định chờ em ở đây, không ngờ lại gặp cơn mưa lớn thế này.”
Tôi vẻ như chợt nhớ ra, che ô về phía ta, nghi hoặc hỏi:
“Bố tôi không báo với nhà trường sao?
“Gần đây tôi bận xử lý một dự án mà bố giao, nên thời gian khá gấp. Các buổi học sẽ thầy chuyên môn dạy bù sau.”
Bước chân của Đoạn Gia Hi khựng lại, khuôn mặt thoáng vẻ thất vọng, ta ngượng ngùng mở lời:
“Thực ra… chỉ là lâu rồi không gặp em.
“Lần đầu tiên theo đuổi một , chẳng biết phải thế nào, không gặp em thường xuyên khiến rất nản.
“Vi Vi, không mong em đồng ý ngay, liệu em có thể để bước vào thế giới của em một chút không?”
Ha.
Thật chân thành, thật nhún nhường, thật khổ sở và kiên định.
Kiếp trước, Đoạn Gia Hi tận hưởng sự giàu có và thế lực của gia đình tôi, mọi tham vọng của ta đều tập trung vào việc chiếm đoạt toàn bộ tài sản của nhà họ Hứa.
Điều duy nhất khiến ta chạnh lòng, có lẽ chỉ là xuất thân từ trại trẻ mồ côi.
Anh ta từng ngạo nghễ về những công việc lao chân tay mà Tịch Lễ phải để kiếm sống, khinh thường ấy là “bẩn”, và băn khoăn đầy vẻ tự mãn: “Tại sao không ăn thịt?”
Nhưng bây giờ, để theo đuổi mục đích của mình, ta phải những trò thấp hèn, gian trá.
Tôi thực sự muốn quay lại kiếp trước, khi ta khinh miệt Tịch Lễ, để giáng một cái tát vào mặt ta.
“Đoạn học trưởng, tôi không ngờ nghiêm túc như .”
Tôi ra vẻ khó xử, những suy nghĩ vừa rồi chỉ lướt qua trong đầu.
“Nhưng rất xin lỗi, tôi thật sự quá bận, thời gian ở trường cũng không nhiều.”
Anh ta thở dài, gượng gạo, bàn tay định vươn ra gần tôi thì lại kìm nén dừng lại giữa không trung.
Anh ta diễn vai một chàng trai si hoàn hảo, không vượt quá giới hạn.
“Không sao, là lỗi của .”
Anh ta về phía trước, giọng điệu dịu dàng:
“Đã gần đến ký túc rồi. Không biết lần sau phải đợi bao lâu nữa mới gặp em.
“Vi Vi, em về phòng trước đi, trời vừa mưa xong, có lẽ vẫn hơi lạnh. Hy vọng em không bị ướt, đừng để cảm lạnh nhé.”
Tôi thực ra chẳng dính chút mưa nào, ta ướt như chuột lột mà ra câu đó, sao tôi không biết đây là khổ nhục kế chứ?
“Được ạ.”
Tôi gật đầu, không vội rời đi. Tôi mỉm chân thành ta và :
“Đoạn học trưởng, hay là… tham gia dự án của tôi đi?”
18
Tôi không thích mùa hè, không phải vì nó nóng nực và ngột ngạt, mà vì những chuyện tồi tệ nhất kiếp trước đều xảy ra vào mùa hè.
Lúc nhận nuôi Đoạn Gia Hi, tôi mới sáu tuổi, cũng là mùa hè.
Tai nạn của bố mẹ tôi xảy ra vào mùa hè tôi hai mươi lăm tuổi.
Khi bị Đoạn Gia Hi lừa ký giấy chuyển giao nợ, bị ta đuổi khỏi nhà, bị chủ nợ truy đuổi, ch,ặt ngón tay, rồi bị ch,et, cũng là mùa hè tôi hai mươi sáu tuổi.
“Vi Vi, ký cái này đi.”
“Vi Vi, bây giờ và dì đang nằm viện, công ty không có người đứng đầu. Em là con duy nhất của họ, chỉ có em mới có quyền ký văn bản này!”
“Hứa Vi, đừng chần chừ nữa! Đây chỉ là giấy chuyển nhượng quyền quản lý công ty, mỗi ngày em trì hoãn là công ty thiệt thêm một ngày!”
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nuốt trọn cơn hận trào dâng vì những ký ức ùa về.
Thực ra, những kẻ cho vay nặng lãi ban đầu không định ch,ặt ngón tay tôi.
Chúng có hàng loạt cách để ép người trả tiền, tôi tàn phế chỉ là biện pháp cuối cùng.
Chúng còn muốn chụp ảnh nhạy cảm của tôi, và khi biết tôi không còn ai bảo vệ, chúng định bắt tôi bán thân để trả nợ.
Chúng không dám đụng đến Đoạn Gia Hi, vì ta đã trở thành người mà không ai dám chuyện.
Nhưng khi tôi liều mạng chống cự, chúng giận dữ rút d,ao mang theo, ch,ặt đứt ba ngón tay phải của tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi đau đến mức tê dại.
“Vi Vi? Bạn đang nghĩ gì thế?”
Cố Thiên Thiên trông có vẻ rất vui, toàn thân toát lên niềm hân hoan.
Cô ta chắc hẳn đã biết tôi mời Đoạn Gia Hi tham gia dự án của mình, và đang mơ tưởng về một tương lai rực rỡ.
Tôi nhạt, nhẹ nhàng:
“Chỉ đang nghĩ về công việc thôi.”
“Không sao cả. Anh Gia Hi rất giỏi mà, có ấy tham gia thì sẽ thắng dễ thôi!”
Cố Thiên Thiên đầy tự tin, tôi nhoẻn miệng , ánh mắt sắc bén.
“Anh ấy nhanh chóng với rồi, xem ra hai người thân thiết thật nhỉ ~”
Cô ta thoáng cứng người, vội vàng xua tay:
“Không, không có đâu!”
“Vi Vi, đừng hiểu lầm. Mình và Gia Hi chỉ là lớn lên cùng nhau, cảm trong sáng thôi.”
Tôi đứng dậy, vỗ nhẹ vai ta, trách :
“Bạn căng thẳng thế gì? Mình có thể hiểu lầm gì chứ?
“À, đúng rồi! Thiên Thiên, có thấy sợi dây chuyền kim cương mình để trên bàn không?”
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Cố Thiên Thiên càng thêm trắng bệch. Ánh mắt ta dao , giọng run rẩy:
“Không… không thấy. Có phải mất không?”
Tôi bối rối mím môi:
“Chắc không đâu, có lẽ mình nhớ nhầm, để nó ở nhà rồi.”
“Vậy thì tốt…”
Cô ta thả lỏng hơn một chút, thậm chí còn giả vờ quan tâm:
“Vi Vi, đồ quý giá thì đừng để chỗ dễ thấy, mất thì phiền lắm.”
Tôi thản nhiên lắc đầu, với giọng nhẹ nhàng:
“Không sao, mình không thiếu mấy thứ đó.”
Nụ của Cố Thiên Thiên gượng gạo, ánh mắt quay đi đầy ghen ghét.
Cô ta giả vờ lơ đễnh than thở:
“Vi Vi, sau này nếu mình cũng tự do tài chính như thì tốt biết mấy.
“Hy vọng ngày đó đến sớm…”
Bạn thấy sao?