Đoạn Gia Hi giữ lấy cổ tay tôi, ngăn cản bước chân tôi tiến tới. Tôi khó hiểu hỏi:
“Sao ?”
“Tiểu Vi, đừng đi, ta bẩn.”
Nghe thấy lời này, mặt tôi đỏ lên, hạ giọng lúng túng:
“Anh sao lại , nếu thợ nghe thấy thì sao?”
Đoạn Gia Hi thoải mái :
“Không sao đâu, ta không nghe thấy.”
Anh ta chỉ vào tai mình:
“Tai phải ta hoàn toàn điếc, tai trái chỉ còn chút ít thính lực.”
“À…” Tôi mím môi, trong lòng dâng lên chút thương cảm và đồng .
“Làm sao biết?”
Đoạn Gia Hi trầm ngâm một lúc:
“Anh ta từng ở chung trại trẻ mồ côi với .”
Đoạn Gia Hi luôn tự ti vì xuất thân từ trại trẻ mồ côi. Thấy ta buồn bã khi nhắc đến, tôi lập tức chuyển chủ đề để không ta mất hứng.
Chai nước lạnh đọng đầy hơi nước cuối cùng vẫn không đưa đi.
Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng tôi gặp Tịch Lễ, là sau khi Đoạn Gia Hi chuyển nợ sang tôi.
Gần mười năm đã trôi qua, người thợ sửa xe im lặng ven đường năm nào đã trở thành một nhân vật mới nổi trong giới, nhờ công ty game mà ấy tự thành lập.
Khi tôi bị bọn cho vay n,ặng l,ãi ch,ặt ba ngón tay và không có tiền đi bệnh viện, ấy ném cho tôi một tấm thẻ.
Ánh mắt lạnh lùng, không hề có chút cảm nào.
Một hồi lâu sau, ấy chỉ thốt ra hai chữ:
“Mù quáng.”
Tôi dùng bàn tay còn nguyên nắm ch,ặt tấm thẻ ngân hàng, một mình bước vào con hẻm vắng người và khóc nức nở.
Phát hiện bộ mặt thật của Đoạn Gia Hi, tôi không khóc.
Bị đuổi ra ngoài và phải chịu cảnh chênh lệch thân phận, tôi cũng không khóc.
Khi bị ch,ặt đ,ứt ngón tay, tôi chỉ rơi vài giọt nước mắt vì đau.
Ngay cả khi vài giờ trước chứng kiến Đoạn Gia Hi lấy tài sản gia đình tôi sính lễ cầu hôn người phụ nữ khác, tôi cũng chỉ mang lòng căm hận.
Nhưng khi liên tiếp bị người khác dồn ép đến đường cùng, khi từng tầng từng tầng đau khổ bao phủ lấy tôi, thì chút cứu rỗi vô này lại khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.
Tôi dùng số tiền đó để trả viện phí cho bố mẹ, còn lại chưa kịp tính toán gì thì tôi đã rời khỏi thế giới này.
Có chút tiếc nuối, khi nhận số tiền đó, tôi đã thề sẽ trả lại.
Tịch Lễ, tôi mang ơn .
Vậy nên nợ của kiếp trước, kiếp này tôi sẽ trả gấp đôi.
07
“Chủ tịch Hứa, đây là toàn bộ trẻ em của trại trẻ mồ côi Thiện Lạc, ngài và phu nhân có thể chuyện với các bé. Chúng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.” Viện trưởng giới thiệu.
Mẹ gật đầu bố:
“Chồng à, có nên gọi Tiểu Vi lại xem cùng không?”
Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng chạy đến bên mẹ.
Chiếc váy và mái tóc ướt sũng của tôi thu hút sự ý của mọi người.
“Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi nắm lấy váy mẹ, cố ra vẻ ấm ức muốn khóc, với tâm trí không còn là đứa trẻ sáu tuổi, cuối cùng tôi chỉ nhăn nhó vài cái rồi từ bỏ.
Tôi cúi đầu, tỏ vẻ tủi thân:
“Con bị người ta đẩy xuống hồ.”
“Cái gì!”
Mẹ tôi thốt lên kinh hãi, vội vàng đưa tôi đi thay một bộ đồ sạch.
Khi tôi quay lại, viện trưởng đang cúi mình xin lỗi, còn bố tôi thì ngồi đó với gương mặt khó chịu.
Thời điểm này, camera giám sát chưa phổ biến, hơn nữa đây chỉ là một trại trẻ mồ côi nhỏ sống dựa vào sự quyên góp của xã hội.
Vì , dù có thực sự ai đó đẩy tôi xuống hồ hay tôi đang dối, viện trưởng cũng chỉ có thể thành khẩn nhận lỗi.
Rốt cuộc, gia đình tôi không chỉ đến để nhận nuôi một đứa trẻ, mà vì lòng tốt của mẹ, chúng tôi cũng là nhà tài trợ lớn nhất cho trại trẻ mồ côi Thiện Lạc trong những năm qua.
“Tiểu Vi thay đồ sạch rồi, để viện trưởng xem con có bị thương không nào.”
Viện trưởng ân cần nắm lấy tay tôi, khen ngợi:
“Chiếc váy mới thật đẹp, mái tóc buộc đuôi ngựa đôi trông rất đáng , phu nhân đúng là khéo tay.”
“Ồ, em !”
Không đợi viện trưởng khen ngợi thêm, một giọng vui mừng vang lên từ đám trẻ yên tĩnh.
Viện trưởng cau mày, rõ ràng không hài lòng khi có đứa trẻ “không biết điều” ngắt lời mình.
“Là trai vừa cứu em đây, em còn nhớ không?”
Viện trưởng bỗng tươi , đích thân dắt tay Đoạn Gia Hi ra ngoài:
“Con con vừa cứu em này à?”
“Đúng ạ!”
“Con thấy em ấy vùng vẫy trong hồ, xung quanh không có ai, sợ em bị đuối nước nên con đã chạy tới cứu.
“May mà nước hồ không sâu, lên bờ rồi con cũng kiểm tra, cả hai chúng con đều không bị thương.”
Đoạn Gia Hi với giọng tự tin và chân thành, ánh mắt đầy sự ngây thơ.
Viện trưởng càng rạng rỡ hơn:
“Gia Hi đúng là một đứa trẻ dũng cảm và tốt bụng.”
Bà dẫn Đoạn Gia Hi đến trước mặt chúng tôi:
“Chủ tịch Hứa, phu nhân, đây là Đoạn Gia Hi, một đứa trẻ rất tốt.
“Thân thể khỏe mạnh, trong nhóm trẻ ở đây cũng coi là xuất sắc, đặc biệt là tính cách rất tốt.
“Vốn dĩ tôi cũng muốn đặc biệt giới thiệu với ngài, không ngờ trước khi tôi , cậu ấy và Tiểu Vi đã có duyên với nhau rồi.”
Mẹ tôi quan sát ta một hồi, hơi hài lòng gật đầu.
Bố tôi, đang ngồi, đột nhiên lên tiếng:
“Cậu cậu đã xuống nước cứu con tôi, tại sao trên người cậu không có chút ướt nào?”
Đoạn Gia Hi khựng người, nhỏ giọng ấp úng, không thể đưa ra lý do thuyết phục.
Viện trưởng vội vàng giải thích:
“Chủ tịch Hứa, đứa trẻ này mặc ít quần áo, hơn nữa thời tiết lại nóng bức, đứng dưới nắng một lúc là khô ngay.
“Vừa rồi cậu ấy cũng đã ở đây khá lâu rồi.”
Bố tôi lạnh lùng liếc qua, giọng mang theo sự không hài lòng:
“Bà chắc chắn chứ?”
“Viện… viện trưởng, con nhớ Gia Hi là người đến cuối cùng, còn tới trễ một lúc.”
Một bé mặc váy trong đám trẻ rụt rè lên tiếng.
“Đúng ! Con về phòng thay một bộ đồ sạch, gần giống với bộ trước, còn dùng khăn lau qua đầu nên đến muộn.”
Đoạn Gia Hi bất ngờ lấy dũng khí, thẳng lưng lớn:
“Mọi người có thể hỏi em là !
“Con cứu em ấy lên bờ, sau đó em tỉnh lại, còn chuyện với con. Em ấy con rất tốt bụng, lần này nhất định sẽ nhận nuôi!
“Tiểu Vi, em nhớ không?”
8
Đoạn Gia Hi đột nhiên về phía tôi, ánh mắt đầy mong mỏi, như đang bấu víu vào hy vọng cuối cùng để thay đổi số phận.
Làm sao tôi có thể khiến cậu ta thất vọng ?
Tôi gật đầu, nép vào lòng bố:
“Nhớ ạ.”
Viện trưởng vui mừng khôn xiết, còn Đoạn Gia Hi thì lén thở phào nhẹ nhõm.
“Em xinh đẹp thế này, sao có thể để em bị thương ! Em yên tâm, sau này cũng sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Nghe câu này, mẹ tôi mỉm dịu dàng, gật đầu, còn bố thì dường như bớt khó chịu hơn.
“Tiểu Vi, sau này để cậu bé này trai của con có không?”
Mẹ cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi ý kiến tôi.
Không gian đột nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Một câu trả lời mà họ nghĩ rằng đã nằm trong dự đoán.
Nhưng…
“Không .”
“Con không muốn một kẻ dối trai của con.”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào, khuôn mặt Đoạn Gia Hi ngay lập tức tái mét.
Bố tôi xuống, thú vị hỏi:
“Tại sao con ?”
“Người cứu con không phải ấy. Khi ở trong nước, con không ngất đi ngay, con có mở mắt và thấy người cứu con là một trai khác.
“Anh ấy không giống cậu ta.”
Tôi nghiêm nghị chỉ vào Đoạn Gia Hi.
“Và sau đó con còn tìm ấy trong bụi cỏ. Anh ấy mệt đến mức ngất đi vì cứu con.
“Anh ấy tên là Tịch Lễ.
“Người cứu con tên là Tịch Lễ!”
Tôi rõ ràng, lớn tiếng, để đảm bảo mọi người ở đây đều nghe sự thật.
Kiếp trước, dù bị nuôi nấng thành ngây thơ, tôi không phải là một kẻ ngốc không biết gì.
Đoạn Gia Hi chuyện này, trong một trại trẻ mồ côi vốn dĩ mạnh yếu thua, sẽ khiến cậu ta càng dễ bị lập.
Và tôi muốn cậu ta phải chịu đựng điều đó. Đây chưa thể tính là trả thù, mà chỉ là cái giá cậu ta phải trả.
“Có người tên là Tịch Lễ ở đây sao?
“Sao lúc nãy bà tất cả bọn trẻ đều đã đến rồi?”
Bố tôi quay sang chất vấn viện trưởng.
“Chuyện này… chuyện này…”
Viện trưởng lúng túng:
“Chủ tịch Hứa, đứa trẻ đó có thể không phù hợp với tiêu chí nhận nuôi của ngài.
“Cậu ấy bị khiếm khuyết!
“Gia đình trước đây của cậu ấy cũng không tốt, tính cách lại hướng nội, ở đây mấy năm trời mà chẳng có bè…”
“Nhưng con thích cậu ấy!”
Tôi không hài lòng ngắt lời viện trưởng:
“Cậu ấy bị khiếm khuyết thì sao? Con biết cậu ấy chỉ điếc một tai thôi. Nhà chúng ta có tiền, có thể chữa trị cho cậu ấy.
“Cậu ấy hướng nội cũng không sao, điều đó chứng tỏ cậu ấy chín chắn, điềm đạm, đứng đắn.
“Dù sao cũng tốt hơn kẻ dối này!”
Tôi diễn vai một đứa trẻ sáu tuổi căm ghét kẻ xấu.
Thấy tôi càng càng bực, bố tôi bế tôi lên và mắng:
“Học đâu ra những lời lẽ này? Mới mấy tuổi đã chín chắn, điềm đạm?”
“Tịch Lễ vẫn tốt hơn cậu ta. Con chỉ muốn Tịch Lễ trai của con!”
“Ngoài cậu ấy, con không chịu.” Tôi quay đầu đi.
Lúc này, Đoạn Gia Hi cố gắng thuyết phục lần cuối, mắt đỏ hoe, giọng dỗ dành:
“Tiểu Vi, dối chỉ vì quá thích em. Khi đến nơi, em đã cứu lên bờ rồi, không kịp.
“Nhưng thật lòng muốn trai em, sẽ bảo vệ em, thương em.”
Tôi liếc cậu ta một cái đầy khinh thường.
Đúng , cậu sẽ giống như loài sói, đâm sau lưng gia đình tôi và thương tài sản của gia đình tôi.
“Đủ rồi!” Viện trưởng nghiêm giọng ngắt lời Đoạn Gia Hi.
“Con đi chơi với các nhỏ trước đi, có chuyện gì sẽ gọi con.”
Đoạn Gia Hi cúi đầu, không cam lòng rời đi, từng bước đều ngoảnh lại, mắt đầy tiếc nuối.
Điều cậu ta tiếc nuối chính là nước cờ sai lầm, hối hận vì đã lỡ mất cơ hội thay đổi số phận.
Bạn thấy sao?