Thanh mai trúc mã của ta – Cố Tư Uyên – cưới nàng tài nữ đệ nhất kinh thành, Lâm Khê. Trong ngày đại hôn của bọn họ, ta cùng Tiểu hầu gia Lục gia, hai kẻ si tình thất bại, uống rượu say mèm. Bởi lẽ, ta thầm thương Cố Tư Uyên, còn hắn lại si mê Lâm Khê. Chúng ta uống đến say túy lúy, giữa ánh mắt soi mói của bao người, ta ôm lấy Tiểu hầu gia mà khóc nức nở. Chỉ thế thôi, mà hai chúng ta lại bị gia tộc ép thành thân. Đêm tân hôn, ta nhìn thấy trên bức tường tân phòng treo một bức họa của Lâm Khê. Công bằng mà nói, ta liền lấy từ trong ngực ra bức tranh của Cố Tư Uyên, treo ngay bên cạnh. Đúng lúc này, Tiểu hầu gia Lục gia bước vào, nhàn nhạt buông một câu: “Nhìn thế này, bọn họ quả thực là một đôi bích nhân, xứng đôi vô cùng!”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?