Hải Dương – Chương 3

9.

Phải , con cua này ngon hết chỗ chê, con bạch tuộc chạy mất vẫn để lại trong lòng tôi chút tiếc nuối.

Tôi suy nghĩ mãi, đầu óc như sắp nổ tung mà vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao nó lại trốn thoát , rõ ràng tôi đã chặn mọi lối ra rồi cơ mà.

Có lẽ vì chuyện này quá khó tin và không giải thích nổi, nên tối đó tôi lại mơ… về một thiếu niên với những chiếc tu màu trắng?

Thiếu niên trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngũ quan tinh tế, đôi mắt đen láy đẹp như viên đá ngọc, và cậu ấy đang tôi bằng một ánh mắt đầy phức tạp.

Hmm... cậu ấy có mái tóc dài màu bạc buông xõa trên đôi vai trắng mịn, lướt qua phần xương quai xanh quyến rũ, cùng với những đường nét cơ bắp bụng…

Phải là... đúng đỉnh!

Tôi ngắm nghía, vừa không khỏi tán thưởng trong lòng.

Mải mê đến mức không để ý, tôi bỗng cảm thấy có gì đó chạm vào mình.

Nhìn xuống thì thấy một chiếc tu bất ngờ quấn lấy tôi, nó dịu dàng không kém phần mạnh mẽ cuốn dần lên. Cảm giác này...

Tôi tò mò nắm lấy chiếc tu ấy, kéo thử vài cái.

Cảm giác thật săn chắc, mềm mềm. Tôi còn bắt đầu thử buộc nó thành nút thắt.

Chiếc tu dường như hơi khựng lại một chút.

Thú vị thật, cảm giác mới lạ tràn lên trong đầu tôi.

Khi tôi đang chơi vui vẻ thì chợt thiếu niên đó lại lộ ra vẻ mặt hơi buồn bã, đôi môi đỏ mọng bị cắn khẽ bởi hàm răng trắng ngà:

"Suýt chút nữa thì quên mất… chúng ta vẫn chưa kết hôn mà.

"Chị à… Chị có thể đợi em một chút không?"

Đợi em? Đợi em gì cơ?

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm cùng khuôn mặt dịu dàng, trắng trẻo của thiếu niên, tôi không hiểu sao câu hỏi trong lòng lại bống thể thốt nên lời.

Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, hùa theo một chút cũng chẳng sao.

"Ừ, đợi em, đợi em," tôi gật đầu đáp qua loa.

Rồi lại kéo thêm một chiếc tu nữa, tiếp tục mày mò, bảy chiếc tu đã bị tôi buộc thành một cái lưới lớn...

10.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tôi vẫn nằm trên giường. Nhưng cảm giác dưới tay có chút lạ.

Khi tôi đưa tay ra sờ xung quanh giường, có gì đó cấn cấn.

"Hả?" Tôi khẽ nhíu mày, đôi mắt mơ màng từ từ mở ra, đối diện với một bờ ngực rắn bốc và vòng eo thon gọn…

Một người đàn ông?

Tôi giật bắn mình, mắt to đôi mắt ra, rồi cảnh tượng trước mắt lại chỉ là chiếc chăn và ga giường bình thường như mọi khi.

"Hửm?" Ban ngày ban mặt mà tôi lại thấy ảo giác à? Nhưng sao cái ảo giác này lại thật đến !

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng . Tôi mở cửa ra, là bố đã trở về.

Còn chưa kịp hỏi vì sao ông đi lâu đến thế, ông đã vội vã chay thẳng xuống tầng hầm. Chỉ một lát sau, từ dưới tầng hầm truyền lên một tiếng gào thét thê lương.

Tôi hoảng sợ, nghĩ ngay đến việc quái vật trong phòng thí nghiệm đã tấn công bố, liền vớ lấy khẩu súng và lao xuống dưới.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại là bố tôi ngồi sụp xuống đất, tay ôm đầu, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua như thể ông đã già thêm cả chục tuổi chỉ sau một đêm.

"AAAAAA!!

"Đồ đáng chết! Khốn kiếp!!!”

"Các bảo bối của ta đâu rồi!!!”

"Là ai? Là ai đã chuyện này!!!"

Tôi: "..."

11.

Suốt cả buổi sáng, bố tôi giận đến mức thở không nổi.

Mắng đến khi mệt rã rời, ông ngừng lại để uống một ngụm nước rồi lại tiếp tục tuôn ra đủ lời nguyền rủa.

Không chỉ chửi, mà còn lôi đủ mọi thứ từ thiên văn đến địa lý, từ các vị thần trên trời xuống tới tận lòng đất.

Từ khoa học, văn học, đến triết học... phạm vi quá rộng, khiến tôi mở rộng tầm mắt về việc "chửi" cũng là một môn học thuật. Đúng là "chửi không tục thì phải chửi thâm"..

Tôi lơ đãng lật xem quyển Lời của người điên, mãi đến 9 giờ tối, bố tôi mới dần bình tĩnh lại. 

Tôi mới thừa cơ hỏi sao lần này ông lại đi lâu đến .

Ông hít một hơi thật sâu, uống thêm mấy ngụm nước, rồi bắt đầu từ từ kể lại.

Ông rằng có một trận cuồng phong trên biển, ông suýt chết trong cơn bão và mất hết mọi thứ xuống biển. Đó là lý do vì sao điện thoại của ông không liên lạc .

"Tsk, nguy hiểm thế cơ à…" Tôi hít sâu một hơi.

Không biết phải an ủi ông thế nào, tôi đành rót thêm một ly nước để ông uống.

Nhưng khi đưa nước cho ông, tôi vô thấy ánh mắt lóe lên rất nhanh.

Hừm…

Là con ông bao nhiêu năm, tôi quá quen thuộc với cái biểu cảm khi ông dối.

Năm xưa ông giấu mẹ tôi cất tiền riêng hay nuôi một con cá sấu Dương Tử biến dị trong tầng hầm nhà, ông cũng có ánh mắt y hệt thế này.

Tôi nheo mắt, hỏi thêm một câu: "Thế bố cứu kiểu gì?"

Bố tôi thở dài, mặt vẫn không đổi sắc:

"Bố ôm khúc gỗ trôi dạt trên biển suốt ba ngày, rồi ngư dân đánh cá ngoài khơi cứu."

"À, thì ra là ." Tôi cũng không lộ cảm , chỉ đáp lại một cách hờ hững.

"Bố nằm ở bệnh viện vài ngày, vừa dưỡng thương xong là lao ngay về đây, vì lo mấy 'bảo bối' trong phòng thí nghiệm bị đói chết mất. Nhưng khi bố về tới phòng thí nghiệm thì…"

Đến đây, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó chẳng lành.

Quả nhiên…

"Trời ơi! Tao sắp điên rồi!!! Tao phải rời khỏi chỗ này thôi!!!

"Không thể chịu nổi nữa!!! Tao ****!!!

"Tao *****!!!"

Tôi: "..."

12.

Thế là tôi và bố rời khỏi hòn đảo đó.

Trước khi đi, để ngăn không cho con quái vật không rõ kia thoát ra, tôi đã cho nổ tung phòng thí nghiệm.

Các mẫu vật chỉ trong vòng mười ngày đã biến mất không dấu vết, khiến bố tôi bị tổn thương nghiêm trọng về tinh thần.

Ông tạm thời quay lại viện nghiên cứu cũ để việc.

Còn tôi thì vào bác sĩ tâm lý ở một phòng khám tâm lý.

Trong khoảng thời gian đó, bố thỉnh thoảng lại hỏi tôi về mười ngày trên đảo, không biết có gì bất thường hay không, hết lần này đến lần khác hỏi đi hỏi lại không biết mệt.

Tôi đều trả lời như một: "Mọi thứ bình thường, rất bình thường."

Tôi luôn có cảm giác ông ấy đang giấu tôi điều gì, nên tôi quyết định không kể cho ông về con bạch tuộc nhỏ đó.

Với tinh thần "nghiên cứu điên cuồng" mà tôi quá hiểu, tôi sợ rằng ông sẽ ra những chuyện kinh khủng không thể lường trước.

Nhưng điều mà tôi tuyệt đối không ngờ đến là, sau khi trở về một năm, chuyện trên đảo gần như đã chìm vào quên lãng, thì tôi lại gặp lại con bạch tuộc ấy.

Lần này, nó xuất hiện dưới hình dạng con người.

13.

Khi Ngôn Hiền bước vào phòng khám tâm lý của tôi, đôi tu trắng muốt quấn quanh eo tôi, tôi sững người hoàn toàn.

Chết tiệt! Tôi gặp phải quái vật không phải người rồi!

Nhưng mà...

Sau một lúc sợ hãi, sự phấn khích bắt đầu dâng trào không kiểm soát .

Ý nghĩ muốn cắt một chiếc tu của con bạch tuộc... và còn muốn thử xem bạch tuộc hóa thành người có mùi vị ra sao...

"Chị, tôi đã là chị hãy chờ tôi, sao chị lại im lặng mà bỏ đi như thế?"

Ngôn Hiền kéo tôi vào lòng, cúi xuống tôi từ trên cao, đôi môi đỏ thắm hơi mím lại, trông vừa ấm ức vừa tức giận.

Ánh mắt tôi hướng thẳng vào chiếc xương quai xanh tinh tế của cậu ấy, cảm nhận hơi lạnh từ cơ thể, trong lòng bất giác nhớ về con bạch tuộc nhỏ mềm mại và dễ thương kia. 

Nhớ lại cảnh con vật ấy thận trọng đưa tu ra, nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay tôi, rồi cọ cọ với vẻ mặt ngọt ngào như một kẻ đang đắm chìm.

Dù hình dáng khi trưởng thành rất quyến rũ và xinh đẹp, tôi vẫn thấy con vật nhỏ bé khi ấy đáng hơn.

Trong đầu tôi đang lặng lẽ suy nghĩ, thì Ngôn Hiền đột nhiên nghiêng đầu , để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn:

"Vì chị không ngoan, nên tôi cũng không thể chiều chị nữa rồi."

...

14.

Tôi bị Ngôn Hiền bắt cóc.

Nhưng tôi không ngờ rằng Ngôn Hiền không chỉ là một con bạch tuộc bình thường.

Cậu ấy còn đến từ một gia tộc quý tộc với thế lực mạnh mẽ!

Khi cậu ấy lái xe đưa tôi đến một biệt thự hoành tráng như trong một giấc mơ với hình ảnh của búp bê Barbie, rằng sẽ giới thiệu tôi với gia đình, tôi chỉ cảm thấy nhẹ bẫng, như thể mình đang sống trong một giấc mơ kỳ lạ.

Đặc biệt là khi Ngôn Hiền giới thiệu tôi với vài người lớn tuổi, rằng tôi là con cái mà cậu ấy đã chọn suốt đời, những người này không những không ngăn cản, mà còn nở nụ bí ẩn với tôi.

Họ đánh giá tôi từ đầu đến bốn, rồi nhau một cái, gật đầu.

"Được, lắm!! Cuối cùng Hiền Hiền cũng chịu lập gia đình rồi!”

"Cuối cùng việc lớn trong đời của HIền Hiền cũng đã có kết quả, hahaha, hahaha, hahaha!"

Mỗi người như những bông hoa cúc già sắp nở ra.

??

Chẳng lẽ họ không thấy việc một con bạch tuộc lấy một con người là điều kỳ quặc và vô lý sao?!

Không chỉ những người lớn tuổi không nhận thức điều đó, mà ngay cả đám người trẻ tuổi cũng không có ý thức gì về sự khác biệt này.

Một người đàn ông đẹp trai, với nụ tươi tắn, bước lại gần, chuẩn bị nắm tay tôi và vài câu.

Tuy nhiên, "bốp" một tiếng, tay của ta bị Ngôn Hiền dùng một tu to dài gạt ra.

Ngôn Hiền nhanh chóng rút tay lại, ánh mắt không chút cảm vào ta, lạnh lùng :

"Anh, tránh xa chị ấy ra."

Người đàn ông đó nhún vai, thu tay về, rồi quay sang tôi nháy mắt:

"Em dâu à, khi nào Hiền Hiền có con, nhớ đưa bọn trẻ về chơi nhé."

Tôi: "……"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...