Hải Dương – Chương 1

1.

Trong năm đầu tiên bác sĩ tâm lý, tôi đã gặp một cậu thiếu niên kỳ lạ.

Thiếu niên ấy đẹp đến kinh ngạc, có một mái tóc ngắn màu bạc hiếm thấy.

Ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng tựa như hoa nở tháng ba.

Hàng mi dài rủ xuống khiến cậu ấy có một vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ.

Hơn nữa, cậu mang một phong thái giữa sự ngây ngô của thiếu niên và sự chín bốn của một thanh niên, tươi mới cũng có phần trưởng thành.

Đây đúng là một người khiến ai gặp lần đầu cũng dễ dàng có thiện cảm.

Tôi cúi xuống đầu xem lại hồ sơ: “Ngôn Hiền, 19 tuổi, Tiến sĩ Sinh vật biển.”

Tiến sĩ ư? Trẻ như sao? Quả là thiên tài, thật sự rất hiếm gặp.

Người ta thường thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh, không biết cậu ấy gặp vấn đề tâm lý gì nhỉ?

“Cậu gặp phải vấn đề khó giải quyết sao?” Tôi hỏi.

Ngôn Hiền không biểu lộ cảm gì, chỉ im lặng quan sát tôi, không lời nào.

bống lẽ là chuyện khó ?

Tôi dịu dàng gợi chuyện: “Đừng ngại, kết quả bốn đoán tâm lý hoàn toàn giữ bí mật.”

“Cậu chỉ cần ra cảm thật của mình thì tôi mới có thể giúp cậu .”

Ngôn Hiền cụp mắt, che đi cảm trong đáy mắt: “Tôi đã một con người.”

Con người?

Kỳ lạ, sao lại dùng từ "con người" để mô tả?

Tôi vẫn giữ bình tĩnh hỏi tiếp: “Rồi sao nữa?”

cậu ấy tôi, giọng điệu bình thản như đang về thời tiết ngày mai, lời lại khiến người nghe phải kinh ngạc:

“Tôi muốn nhốt ấy lại, dùng xích trói bốt ấy, hoặc có thể... dùng chính cơ thể tôi quấn bốt ấy từ đầu đến bốn.”

“Tại sao cậu lại có suy nghĩ như ?”

“Tôi muốn chiếm hữu ấy, để trong thế giới của ấy chỉ có mình tôi, hoàn toàn thuộc về tôi.”

Tôi cúi xuống viết vài dòng trong sổ tay: Nghi ngờ rối loạn nhân cách ám ảnh chiếm hữu.

“Cậu nghĩ ấy sẽ bốp nhận suy nghĩ này của cậu sao?”

Ngôn Hiền dường như khẽ nhếch môi, ánh sáng phản chiếu từ kính tôi không rõ ánh mắt cậu ấy.

“Nếu là chị, chị có chấp nhận không?”

“Xin lỗi, bác sĩ không nhận trả lời câu hỏi.”

Ngôn Hiền mỉm , để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn:

“Được.”

Cậu ấy thay đổi tư thế ngồi, tựa cằm lên tay một cách lười biếng, dường như đang suy nghĩ nghiêm túc về khả năng " ấy" sẽ chấp nhận hay không.

Tôi kiên nhẫn chờ câu trả lời, ánh mắt lại bị đôi bàn tay của cậu ấy thu hút.

Đó là một đôi tay cực kỳ đẹp, đầu ngón tay tròn trịa, sạch sẽ, các ngón tay dài và trắng trẻo, nếu đánh đàn piano chắc chắn sẽ rất cuốn hút.

Rồi tôi bỗng nghĩ đến công việc của cậu ấy, và bất giác tưởng tượng ra hình ảnh cậu ấy đứng trước bàn thí nghiệm...

Thiên tài trẻ tuổi trong chiếc áo blouse trắng tinh, từ tốn cắt thử nghiệm, màu đỏ của máu từ từ nhuộm lên những ngón tay trắng muốt...

Haha, chắc hẳn sẽ thú vị lắm.

Vừa nghĩ tới đây, tim tôi không hiểu sao lại bắt đầu đập nhanh hơn.

“Tôi nghĩ ấy sẽ không chấp nhận.”

Ngôn Hiền lên tiếng trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi kéo lại sự tập trung, bình tĩnh hỏi tiếp: “Cô ấy có biết cậu có suy nghĩ như không?”

“Không biết.” Ánh mắt của Ngôn Hiền bỗng trở nên u tối, như thể có chút ấm ức, “Cô ấy đã quên tôi rồi.”

“Cậu muốn chúng tôi giúp cậu điều gì? Giúp cậu kiểm soát những suy nghĩ lệch lạc này?”

Tôi nghĩ cậu ấy sẽ gật đầu.

Nhưng cậu ấy lại không do dự mà lắc đầu:

“Tôi không nghĩ suy nghĩ của mình có vấn đề.”

Điều đó cũng bình thường, những người có xu hướng ám ảnh chiếm hữu thường không tự nhận ra mình có vấn đề.

Tôi hỏi tiếp: “Vậy nếu không thấy có vấn đề, sao cậu lại đến đây?”

“Tôi muốn ấy nhớ lại tôi, rồi nguyện chấp nhận tôi.”

“…”

Nếu như , sao không đi tìm " ấy" mà lại đến đây?

Nhận ra điểm bất thường trong lời , tôi bỗng nín thở, tròn mắt cậu ấy.

Và ngay khoảnh khắc đó, tôi đã thấy điều không tưởng trong đời mình.

Vài chiếc tu trắng như tuyết bất ngờ trồi ra từ sau lưng thiếu niên! Chúng khẽ lay , như thể đang vô cùng hưng phấn.

Chỉ trong nháy mắt, một chiếc tu dày dài đã luồn qua bàn ghế, cuốn lấy chân tôi.

Từng vòng, từng vòng, lạnh buốt và trơn láng.

Chuyện gì đang xảy ra thế này??!

Tôi kinh hãi cảnh tượng này, da đầu gần như muốn nổ tung.

Những tu màu trắng này... hình như rất quen thuộc.

Dường như một năm trước...

“Chị à, lâu rồi không gặp.”

Ngôn Hiền nhẹ nhàng tháo kính, đôi mắt đào sâu thẳm ướt át của cậu khẽ nâng lên. Cậu ấy tiến lại gần tôi, những tu quấn lấy eo tôi, siết bốt từng chút:

“Lần này, đừng bỏ rơi em nữa.”

2.

bố tôi là một nhà khoa học cuồng nghiên cứu.

Vì các thí nghiệm của mình, ông ta không ngại ly hôn với mẹ tôi, rời bỏ viện nghiên cứu hàng đầu và dẫn tôi tới sống trên một hòn đảo biệt lập.

Trên hòn đảo này, ông ta hăng hái tiến hành các thí nghiệm của mình, xây dựng một "vương quốc" thí nghiệm riêng biệt.

Trong phòng thí nghiệm, có những con cá sấu biết tiếng người, có người-lai-rắn với đầu là rắn mà thân là người, và những sinh vật xấu xí, nhớp nháp như những con cóc to cỡ nửa người.

Chúng thật ghê tởm.

Tôi không biết lý do bố đưa tôi lên đảo là gì, chắc chắn không phải vì thương của ông ta dành cho tôi.

Tuy nhiên, tất cả điều này thật mới lạ và kích thích, nên tôi chưa muốn bỏ trốn ngay.

Vì tính tò mò, mặc dù không phép, tôi vẫn thường chờ khi bố ra ngoài, hack vào hệ thống giám sát của phòng thí nghiệm, rồi lén lút chui vào trong để khám .

Rồi một ngày, bố bảo có việc cần rời khỏi đảo một thời gian, dặn tôi phải ở yên trên đảo, không đi lung tung, và đặc biệt không mở cửa phòng thí nghiệm.

Tôi cúi đầu ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại thầm.

Hứ, ai mà thèm nghe theo.

Ngay sau khi bố rời đi, tôi lại càng chăm chỉ lui tới phòng thí nghiệm.

Tôi thích chọc tức những con cá sấu biết chửi bậy, trêu con cóc xấu xí cao đến ba mét, hay con thằn lằn hung hăng nổi cơn điên, đập ầm ầm vào vách kính, chỉ mong thoát ra ngoài xé tôi thành từng mảnh...

Những gì người thường sợ hãi lại khiến tôi phấn khích tột độ.

Càng nguy hiểm, tôi càng cảm thấy kích thích sâu thẳm trong lòng.

Thế , khi lui tới nhiều lần, tôi phát hiện số lượng sinh vật trong phòng thí nghiệm ngày càng ít đi.

Từ hàng ngàn con giảm xuống còn vài trăm, rồi chỉ còn vài chục.

bố tôi rời đảo đã mười ngày, và trong mười ngày đó, tất cả những con quái vật hung dữ, khổng lồ đều biến mất.

Tôi kiểm tra hệ thống giám sát để tìm manh mối, kỳ lạ thay, tất cả các đoạn video chỉ toàn là mã hóa lỗi, không xem gì.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

bố đã sử dụng một loại thuốc thử mới để âm thầm tiêu diệt chúng sao?

Hay chúng đã bị thứ gì đó trong phòng thí nghiệm... ăn mất?

Với tâm trạng đầy hoài nghi và hứng thú, tôi mang theo dao và vũ khí, bắt đầu lùng sục khắp phòng thí nghiệm.

Nhưng nơi này trống rỗng một cách kỳ lạ.

Tôi không bỏ sót một góc nào, lục lọi từng ngõ ngách, cho đến khi tìm thấy một sinh vật nhỏ bé nằm ở góc tường.

Đó là một con vật nhỏ màu trắng, mềm mại. Cái đầu tròn trịa, đôi mắt đen láy, và tám cái tu dài trắng muốt.

Một con bạch tuộc?

Chú bạch tuộc nhỏ chỉ to cỡ bàn tay, những cái tu mềm mại đang không ngừng cựa quậy.

Nó mở to đôi mắt đen tròn ngơ ngác, trông như một viên đá quý đen óng ánh.

Cái đầu nhỏ của nó nghiêng nghiêng, tò mò tôi như tôi đang tò mò về nó.

Dường như nó đang : (⊙o⊙)?

“Ồ, đáng ghê nhỉ.” Tôi đưa tay chạm nhẹ vào cái đầu tròn trĩnh của nó.

Chú bạch tuộc nhỏ lập tức lùi lại vài bước, tôi với đôi mắt cảnh giác 

Tôi mỉm , phát ra tín hiệu thân thiện, rồi đưa tay ra lần nữa, muốn chạm vào tu của nó.

Chú bạch tuộc do dự một chút, rồi cẩn thận chìa ra một chiếc tu, ngoan ngoãn đặt vào lòng bàn tay tôi.

Sau đó, chiếc tu khẽ quấn lấy ngón tay, siết chặt từng chút một.

Tôi tò mò vuốt ve những chiếc tu và các giác hút của nó. Cảm giác thật mịn màng, ẩm ướt, và dễ chịu.

Sau một lúc quan sát, tôi bất chợt nhận thấy một trong những tu của nó có hình dáng khác biệt: đầu tu phẳng và giống như một cái muỗng, với một rãnh kéo dài từ gốc đến đầu.

Hả? Sao cái tu này lại khác nhỉ?

Vì tò mò, tôi cầm chiếc tu đặc biệt đó lên để xem xét kỹ hơn.

Nhưng ngay lập tức, bạch tuộc nhỏ phản ứng mạnh mẽ như bị kích thích, giật mạnh tu lại như bị điện giật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...