Khi ấy, ta mang đầy sát khí, cầm tờ kết quả xét nghiệm bước vào căn phòng đang nhốt ta.
“Con đàn bà đê tiện, có gì muốn giải thích không?”
Anh ta tức giận ném tờ kết quả vào thẳng mặt .
Biết mình không thoát , Tần Chân Chân lập tức đổi giọng,
khinh bỉ:
“Giải thích? Tôi cần giải thích gì? Ngay từ đầu tôi chỉ là tôi mang thai, chứ chưa bao giờ đó là con của .
Anh tự đa tin là thật thì liên quan gì đến tôi?”
Toàn thân Phó Thanh Thì tỏa ra khí thế u ám, nghiến răng bóp chặt cổ ta:
“Nếu năm đó không leo lên giường tôi, rồi cầm tờ siêu âm tới tìm tôi, thì sao tôi lại nghĩ con hoang đó là của mình?”
Nghĩ đến việc vì một người như mà đã ly hôn với tôi,ngọn lửa giận trong lòng không cách nào kiềm chế,bàn tay cũng siết chặt hơn.
Đôi môi Tần Chân Chân nhanh chóng tái nhợt,khó thở khiến gương mặt ta dần biến sắc.
Hai đứa trẻ nghe thấy tiếng trong phòng liền chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chúng òa khóc, lao đến định đẩy Phó Thanh Thì ra:
“Bố, mau buông mẹ ra, đừng đánh mẹ!”
Trước đây, luôn đáp ứng mọi cầu của chúng…
Bởi vì đó là hai đứa trẻ mà ta luôn cho rằng mình phải khó khăn lắm mới có .
Nhưng ai ngờ, suốt ba năm trời thương nâng niu…một đứa cũng không phải con ruột của ta!
“Cút hết cho tao!”
Mắt đỏ ngầu, ta tàn nhẫn đá thẳng hai đứa trẻ đang quỳ khóc cầu xin ra một bên.
“Lũ con hoang các người, không xứng gọi tao là bố! Câm miệng hết cho tao!”
Tần Chân Chân thấy con bị đá văng sang một bên, đau đớn rên rỉ, liền đầy thương xót.
“Phó… Phó Thanh Thì, có tức giận thì nhằm vào tôi, không… không các con tôi…”
Nói rồi, ta quay sang đứa con đang co ro run rẩy ở góc phòng, quát:
“Nhanh, con , gọi cho bố Lý, với ông ấy Phó Thanh Thì phát điên, định chúng ta.”
Nghe , trong đầu Phó Thanh Thì bỗng lóe lên một ý nghĩ điên rồ.
Anh run rẩy hỏi:
“Hai đứa con hoang này… là của Lý Vân sao?”
Lý Vân — người em thân thiết nhất của .
Từ khi trở lại công ty tiếp quản chức vụ, đã mời Lý Vân về trợ lý đặc biệt cho mình.
Nhưng không ngờ, lại xảy ra chuyện hoang đường đến .
“Phải… thì sao? Một kẻ đàn ông không toàn vẹn như , lại còn mong tôi vì mà thủ thân như ngọc ư? Nằm mơ đi!”
Đêm hôm đó, Phó Thanh Thì như hóa điên.
Tất cả những người trong nhà, kể cả Lý Vân vừa nhận điện thoại vội vã chạy tới,
đều không ai thoát .
Khi cảnh sát nhận cuộc gọi tự thú và đến nơi,Phó Thanh Thì toàn thân bê bết máu, ngồi bệt ở cửa nhà, trông nhếch nhác thảm .
Đối diện với câu hỏi của cảnh sát, ta khàn giọng :“Đợi luật sư của tôi tới, tôi sẽ đi với các . Làm ơn… cho tôi thêm vài phút.”
Vài ngày sau, một luật sư xa lạ tìm đến nhà tôi.
Ông :“Hôm tự thú, Phó tiên sinh đã soạn một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần,
chuyển giao toàn bộ tài sản dưới tên ấy cho .”
“Anh ấy … đây là món nợ ấy thiếu .”
“Còn nhờ tôi thay một câu: Xin lỗi.”
Hành vi của Phó Thanh Thì nghiêm trọng đến mức,vào trại rồi sẽ không bao giờ có cơ hội bước ra nữa.
Bản thỏa thuận đó,không chỉ là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần,mà còn là di chúc.
Tôi nhận lấy, khẽ lời cảm ơn với luật sư.
Ngước mắt , cách đó không xa,trong chiếc xe nôi trước mặt bảo mẫu,hai bảo bối của tôi đang tươi ngọt ngào.
Như thể một cuộc sống mới tốt đẹp đang vẫy gọi tôi.
Tôi cất bản hợp đồng, mỉm bước tới.
“Các con, đi thôi, về nhà nào.”
Bạn thấy sao?