Trong mộng, cuối cùng tôi cũng ăn cừu om, quả là ngon lành đúng như tôi tưởng tượng.
Bỗng chị Vương từ đâu xuất hiện, trên người đầy máu, liên tục nhét thịt vào miệng tôi: "Ăn đi! Ăn đi!"
Miếng thịt trong miệng bỗng đầy dầu mỡ, tanh tưởi vô cùng.
Tôi đẩy chị ta ra, phát hiện mình còn chút sức nào.
Tôi sợ đến tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi.
Lúc nằm trên giường, trong lòng tôi vẫn còn sợ, chắc là vì tôi quá thèm đĩa thịt cừu kia nên mới mơ thấy giấc mộng như .
Tôi bị nhập thật rồi, dưới đáy lòng thế mà đang thầm mong: Đêm qua ông Trương đã về, hôm nay sẽ nấu thịt cừu cho bọn tôi ăn tiếp nhỉ?
Nhưng lúc tôi xuống lầu thì hình như ông ấy không có nhà, chắc gấp gáp rời đi lúc sáng. Không lẽ hôm qua gấp trở về như là để ăn thịt cừu thôi sao?
Bọn tôi ăn sáng qua loa rồi bắt đầu chương trình học tập vui chơi buổi sáng. Nhưng trong lòng tôi cứ bồn chồn, cho đến khi Lạc Lạc lên tiếng: "Cô ơi, con thèm quá, trưa nay mình lén nấu thịt cừu ăn nha?"
Tôi mừng phát khóc, bên ngoài vẫn giả bộ thản nhiên trong lòng thì vui lắm.
Lạc Lạc phấn khởi kéo tôi vào bếp, dẫn tôi đi lấy thịt cừu.
Tôi cũng vui muốn chec, cuối cùng cũng ăn.
Tôi không có tật xấu gì khác ngoài tham ăn.
Sợ Khoái Khoái lại quậy, bọn tôi nhốt nó ngoài cửa rồi mới vào phòng bếp.
Lạc Lạc mở ngăn đá tủ lạnh ra, thất vọng "A" một tiếng: "Rõ ràng hôm qua con thấy ba ba bỏ mấy miếng thịt vô đây."
Tôi nhớ tới mấy đĩa thịt lúc khuya, : "Chắc hôm qua ba con về lấy ra ăn rồi."
Lạc Lạc chau mày suy nghĩ, với tôi: "Con biết rồi, chắc ba ba để dưới tầng hầm, con dẫn xuống đó. Mảnh giấy ba ba xem lúc nấu ăn cũng để dưới đó."
Tờ giấy kia chắc là công thức nhỉ.
Tôi biết thế này là xấu, đó chắc chắn là công thức độc quyền của nhà họ Trương, tôi không nên xem trộm.
Nhưng tôi lại không ngừng kiếm cớ cho bản thân: Nếu họ đã cho tôi ăn, nghĩa là không xem tôi như người ngoài, đã thì hôm qua chưa kịp ăn, hôm nay tự nấu cũng không sao cả.
Chủ nhà không ở đây, chị Vương cũng đi rồi, chỉ cần Lạc Lạc không sẽ không ai biết.
Thế nên tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, đồng ý.
Tầng hầm nằm ngay dưới cánh cửa nhỏ phòng bếp, nó thực chất là một kho chứa đồ nhỏ.
Xuống tới nơi, tôi phát hiện ở đây không hề có tủ đông nào chứa thịt cả.
Lúc tôi đang thắc mắc, Lạc Lạc lấy một cái hộp trong tủ chén ra, chỉ vào tay nắm phía sau cái hộp: "Cô ơi, xoay cái này là vào lấy thịt rồi."
Nó còn kề tai tôi nhỏ: "Ba ba cứ nghĩ con không biết, con phát hiện ra lâu rồi!"
Lý trí với tôi, nếu thịt cừu và công thức bí mật giấu kín đến , tôi không nên chạm vào.
Nhưng thật không may, lúc này tôi đang vô cùng mất lý trí.
Tôi giống như bị m..a nhập, cố chấp muốn ăn thử.
Giống như nhân vật chính trong truyện cổ tích, càng dặn không mở cửa căn phòng nào, thì càng bị nó mê hoặc.
Ngay khi tôi xoay tay cầm, tủ chén chậm chạp di chuyển, lộ ra một cầu thang nhỏ hẹp.
Lạc Lạc hưng phấn nắm chặt tay tôi, đi xuống.
Càng đến gần, mùi m..áu tươi càng dày đặc.
Giống y như vũng máu ngày tôi phỏng vấn.
Tôi oán thầm trong lòng: Không lẽ ông Trương giec cừu trong này? Mùi còn chưa bay hết kìa.
Bạn thấy sao?