Anh mở một cánh cửa nhỏ khuất sau bức tường.
Tôi co rúm lại trong góc, ôm giày, suýt khóc.
Sợ chết đi !
Trần Mạnh thấy tôi mà bật vì tức.
Anh nhẹ nhàng kéo tôi xuống.
“Diệp Yên Yên, em trốn trên dàn nóng điều hòa gì?”
“Tôi cũng không biết… Nhưng… lúc Phương Điềm xông vào, tôi có cảm giác mình như kiểu nhân bị bắt gian, thế là theo bản năng trốn đi…”
“Anh với Phương Điềm chia tay rồi.”
Tôi ôm giày, mắt ngấn nước.
“Đúng rồi! Tôi với có quan hệ gì đâu! Sao tôi phải trốn?”
“Ai là không có…”
“Hả? Tôi thực sự là ‘tiểu tam’ à?”
“Anh chia tay rồi, em cũng độc thân, lấy đâu ra người thứ ba.”
Tôi mơ hồ.
Não bộ ngừng hoạt , không thể hiểu nổi mọi chuyện.
Trần Mạnh không giải thích, chỉ thở dài.
“Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Anh đặt lại một bộ Burberry, hợp với sườn xám hơn.”
14
Vì bữa tiệc đầy tháng ngày mai, Trần Mạnh lại đưa tôi đi tóc.
Mất rất nhiều thời gian, đến khi về đến nhà thì đã nửa đêm.
Tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Vừa đi nửa đường, nắm cổ áo kéo tôi lững thững đi tiếp, mãi đến tận phòng ngủ.
Tôi định đi sang phòng ngủ phụ, lại bị kéo về phòng chính.
Anh thở dài.
“Giường phòng kia hỏng rồi, em ngủ phòng đi, ngủ sofa.”
“Ồ!”
Tôi khóa cửa lại, ngủ say.
Nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh giấc.
Mở cửa, đi về phía sofa.
Trần Mạnh thấy tôi, vẫn còn mơ màng, hỏi:
“Em sao thế? Sao chưa ngủ?”
Tôi gãi đầu
“Trần Mạnh, ban ngày là có ý gì?”
Khoảnh khắc đó, cũng tỉnh hẳn.
Trong bóng tối, tôi thật lâu mới trả lời.
“Không có ý gì cả, chỉ là vô thế thôi.”
Tôi thở hắt ra, .
“Làm tôi sợ hết hồn. Vừa rồi đột nhiên nhớ lại, còn tưởng đang tỏ với tôi đấy!”
Tôi xoay người định đi, vừa đứng dậy đã bị nắm lấy cổ tay.
“Diệp Yên Yên…”
Tôi đứng yên, không quay lại, cũng không gì.
“Diệp Yên Yên, giường phòng kia không hỏng đâu… Anh chỉ muốn em ngủ phòng thôi…”
“Ồ…”
Tôi cúi đầu xuống sàn.
“Diệp Yên Yên, không có ý gì khác.
Anh không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là mỗi khi nghĩ đến việc em ngủ trong phòng , cảm thấy vui.
Chỉ cần nghĩ đến việc sáng mai tỉnh dậy có thể thấy em, lại vui.
Anh không cảm thấy em là khách ở đây.”
“Trần Mạnh, không muốn… ngủ cùng tôi à?”
Tôi cúi đầu .
Anh sững sờ, theo phản xạ đáp lại:
“Anh không phải là không muốn…”
“Vậy thì ngủ chung đi!”
Anh đứng hình.
Mãi sau, tôi nghe thấy bật .
“Diệp Yên Yên, em thông minh như , chắc chắn đã đoán ra từ trước rồi đúng không?”
“Không mà! Anh đâu có , sao tôi biết ?”
“Chỉ là gặp nhau quá nhiều, tôi mới nghĩ, có lẽ nào… cũng thích tôi một chút.”
“Vậy tại sao em vẫn hẹn hò với người khác?
Tại sao lại còn giới thiệu trai với ?
Em sao có thể bắt nạt như ?
Diệp Yên Yên, em cũng không bắt nạt .”
“Anh cũng có đấy thôi!”
“Nhưng ấy không phải…
Anh chẳng gì cả, không thích ấy.
Lúc đó còn không hiểu thích là gì.
Anh chỉ sợ cái cảm giác phải đương, nên muốn thử xem liệu có thể thích nghi hay không.”
“Trần Mạnh.”
“Ừ?”
“Tôi rất thích .
Đừng tránh né nữa, đừng sợ.”
15
Hôm đó, bữa tiệc kết thúc.
Đã nhiều năm rồi tôi không gặp Trần.
Vừa thấy tôi, Trần lập tức nhận ra.
“Diệp Yên Yên đúng không?”
“Vâng, là cháu! Lâu rồi không gặp, ngày càng có phong thái hơn đấy ạ.”
Cô Trần .
Thực ra, Trần Mạnh giống mẹ mình.
Gương mặt sạch sẽ, đôi mắt mang chút kiêu ngạo.
Cô hỏi tôi.
“Khi nào có thời gian thì đến nhà ăn cơm nhé?”
Tôi vui vẻ .
“Dạ vâng! Cảm ơn , ngày xưa cảm ơn vì những bữa cơm và trứng ốp .”
“Ồ! Món trứng ốp đó, suýt chút nữa quên mất.”
“Cái đó là Trần Mạnh chiên đấy.
Hồi đó, nó cảm thấy bản thân chiên trứng rất mất mặt, nên không cho với ai cả.”
“……”
“Mẹ, hai người đang gì thế?”
Trần Mạnh bước lại gần, vòng tay qua vai tôi.
Cô Trần , rồi lại tôi, cuối cùng bật .
“Khi nào rảnh thì đưa con bé về nhà ăn cơm nhé, nó vẫn nhớ món trứng ốp hồi trước đấy!”
“……”
Cô Trần rời đi, còn Trần Mạnh thì sững sờ.
Một lúc sau, nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào tóc tôi.
“Diệp Yên Yên.”
Tôi xoay người, kiễng chân, vòng tay qua cổ , rồi hôn nhẹ một cái.
Mặt lập tức đỏ bừng.
“Em gì thế, đồ lưu manh!”
“Anh không thích à? Vậy lần sau em không hôn nữa.”
“Thích.”
Trần Mạnh nắm lấy tay tôi, kéo vào một góc khuất.
Giữa nhịp thở gấp gáp, ôm chặt tôi.
“Diệp Yên Yên, sao không hẹn hò với em sớm hơn nhỉ?”
“Sớm hơn thì không đâu. Lúc đó nghèo quá, đói meo, dù có cởi sạch đứng trước mặt em, em cũng chỉ nghĩ xem trưa nay kiếm đâu ra cơm ăn thôi.”
Anh bật , tiếng trầm thấp vang lên trong cổ họng.
Cằm tựa vào hõm cổ tôi, ngón tay đan chặt lấy tay tôi.
“Anh em.”
Ngoại truyện 1 – Nhật ký của Trần Mạnh
Trần Mạnh rất ít khi viết nhật ký.
Anh chưa bao giờ hiểu ý nghĩa của việc viết nhật ký là gì.
Mãi đến khi ra nước ngoài, vô lật lại cuốn sổ cũ.
Ngày 1 tháng 9 – Trời nắng
Hôm nay là ngày đầu tiên vào lớp 10, đổi chỗ ngồi.
Bạn cùng bàn của tôi nhỏ nhắn, gầy gò, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình.
Cô ấy ấy tên là Diệp Yên Yên.
Ngày 15 tháng 9 – Trời âm u
Diệp Yên Yên trông sắp chết đói đến nơi rồi.
Tôi chia cơm cho ấy.
Mẹ bảo tôi phải học cách việc tốt, chắc cái này cũng tính là việc tốt nhỉ?
Ngày 18 tháng 9 – Trời mưa nhỏ
Hôm nay bắt đầu mưa.
Diệp Yên Yên đói đến mức ăn hết hai hộp thuốc tiêu hóa.
Tôi vốn dĩ sợ ấy ăn quá no nên mới mang theo thuốc.
Dù gì tôi cũng đã đem hết đồ ăn trong nhà đến trường cho ấy rồi.
Vậy mà ấy vẫn chưa no.
Ngày 19 tháng 9 – Trời mưa nhỏ
Mẹ khen dạo này tôi biết việc nhà, bảo rằng tôi dọn dẹp sạch sẽ, nhà cửa gọn gàng hơn hẳn.
Haha, thực ra tôi chỉ là mang hết đồ ăn trong nhà cho Diệp Yên Yên thôi.
Nhưng mẹ vui là .
Tôi không muốn mẹ nổi giận.
Hồi cấp 2, tôi từng đánh nhau, hút thuốc, trốn học đi chơi game.
Suốt một thời gian dài, bố mẹ nghĩ tôi hư hỏng.
Vì thế, vào cấp 3, họ nhét tôi vào trường trọng điểm, mẹ ở nhà dạy kèm cho tôi.
Họ khóa hết thẻ của tôi, không cho tôi một xu.
Tôi chỉ có thể mang cơm từ nhà đi.
Tôi không có tiền mua đồ ăn vặt cho Diệp Yên Yên, chỉ có thể mang nhiều cơm hơn một chút.
Mẹ hỏi tại sao tôi lại mang hai suất cơm.
Tôi nhỏ giọng trả lời:
“Con đói quá, một phần cơm không đủ.”
Tôi không dám cãi lại mẹ.
Bởi vì nếu tôi cãi nhau với mẹ, không chỉ tôi bị đói mà Diệp Yên Yên cũng sẽ bị đói.
Cô ấy vốn đã gầy, nếu nhịn đói thêm vài ngày, chắc chắn sẽ chết mất.
Vậy nên tôi không dám cãi mẹ.
Mẹ thì lại nghĩ tôi ngoan hơn nhiều.
Nhưng tôi chỉ muốn khóc.
Tại sao còn nhỏ như mà tôi đã phải nuôi Diệp Yên Yên chứ?!
Ngày 1 tháng 10 – Trời nắng
Nhặt Diệp Yên Yên ở ga tàu.
Có lẽ đây chính là số phận của tôi.
Bố mẹ đang chơi ở bãi biển, còn tôi thì ngồi nhà nghe Diệp Yên Yên giảng bài.
Ngày 2 tháng 10 – Trời nắng
Diệp Yên Yên tìm một công việc thêm.
Sợ ấy gặp chuyện, tôi cũng tìm một công việc luôn.
Đầu thu vẫn còn nóng.
Cô ấy dán quảng cáo cả buổi sáng, mặt trời nắng gắt khiến mặt đỏ bừng.
Tôi lôi ấy về, ép nghỉ ngơi nửa ngày.
Tôi cầm lấy, nhai nhai nhai, nhai không nổi, lại tiếp tục nhai nhai nhai.
Cảm giác này… giống như đứa trẻ tôi mới nuôi chưa bao lâu đã muốn báo đáp tôi .
Ngày 8 tháng 11 – Trời nắng
Chị họ sắp kết hôn.
Đó là người chị họ xinh đẹp nhất của tôi, cũng là người thương tôi nhất.
Hôm đó, chị bảo tôi:
“Cô bé em dẫn đến đáng thật, đi xuống cầu thang còn sợ ngã, cứ vịn tay dắt đi.”
Tôi nghe mà buồn .
Một “cây nấm nhỏ” như thế mà cũng biết đỡ người khác cơ à?
Lễ tuyên thệ kết thúc, tôi đi tìm Diệp Yên Yên.
Cô ấy cũng bị thợ trang điểm tút tát, tóc buộc hai búi nhỏ, mặc một chiếc váy bồng bềnh.
Nhìn thoáng qua giống như Na Tra trong Bảo Liên Đăng.
Nhìn kỹ lại thì giống Tiểu Kiều trong Vương Giả Vinh Diệu.
Cô ấy vừa nhai chocolate, vừa vui vẻ nhét chỗ còn lại vào cặp sách.
Ngày 13 tháng 8
Tôi sắp đi rồi.
Mẹ đưa tôi 500 nghìn, bảo tôi mời bè ăn một bữa chia tay.
Tôi dẫn mọi người đi ăn xiên nướng, hết 175 nghìn.
Ăn xong, tôi đi tìm Diệp Yên Yên.
Sau đó, tôi lấy 325 nghìn còn lại ra, rồi lập tức hối hận.
Sớm biết đã không mời bọn họ ăn.
Lỡ sau này Diệp Yên Yên hết tiền ăn cơm thì sao?
Ngoại truyện 2 – Nhật ký đời thường
Tôi không hiểu tại sao Trần Mạnh lại thích mua trang sức.
Sau này, chọc chọc trán tôi, :
“Em ngốc à? Trang sức không phải tài sản chung của vợ chồng, những thứ đó mãi mãi là của em.”
“Nhưng nhiều quá.”
“Nhiều gì đâu! Chị mua một sợi dây chuyền cũng mất cả triệu. Cái của em có là bao?
Lại đây, để ôm vợ nào.”
Tôi bị kéo vào lòng, rồi nghe thấy tiếng thở dài.
“Em , em vốn dĩ không có một mái nhà, không thể tiếp tục để em chịu thiệt thòi.
Chúng ta nên có gì thì có đó, từ đương đến kết hôn, từng bước không thể thiếu.
Em không muốn đeo thì cứ để đó vật trang trí.
Nhưng không thể không mua.”
“Sến quá!”
“Vợ ơi~”
-Hết-
Bạn thấy sao?