Nếu mẹ tôi đánh tôi chỉ vì tôi không nghe lời, thì khi bố đánh, tôi luôn có cảm giác ông muốn đánh chết tôi thật sự.
Hôm đó tôi cũng định chạy.
Nhưng không kịp.
Ông túm tôi như xách một con gà con, ném thẳng lên chiếc xe tải cũ kỹ.
Tôi hét lên một tiếng, lập tức bị ông tát một cái.
Có người đi đường ngoái lại , ông đã đóng sập cửa xe.
Cửa xe khóa chặt.
Tôi co rúm lại trong góc, run rẩy gọi nhỏ:
“Bố…”
Ông chỉ liếc tôi một cái, mặt không chút cảm .
“Ngồi yên.”
Xe chạy càng lúc càng xa.
Băng qua những con đường núi chằng chịt.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ , nhỏ giọng hỏi:
“Bố… mình đi đâu ?”
“Không muốn đi công nhân chứ gì?”
“Vậy tao gả mày đi.”
Gả đi…
Tôi sững người, ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy về phía rừng núi sâu thẳm.
Bên ngoài là một khu rừng rậm rạp, tối tăm, dày đặc.
Bố mẹ tôi thật sự rất thông minh.
Sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba, trường học sẽ không còn quản tôi nữa.
Dù tôi có mất tích, cũng sẽ không ai vì tôi mà báo cảnh sát, không ai đi tìm tôi.
Hôm đó, tôi hỏi ông một câu mà tôi đã thắc mắc từ rất lâu.
“Bố, con là con ruột của bố mẹ sao?”
“Ừ.”
“Tại sao chứ? Tại sao cả bố và mẹ đều không con?”
Ông nhổ một bãi nước bọt, hừ lạnh.
“Đồ vô ơn, nuôi mày lớn không dễ đâu. Nhà còn có em trai em , mày là chị cả, không lấy chồng thì lấy đâu ra tiền nuôi các em ăn học?”
“Con học đại học, sau này kiếm nhiều tiền hơn.”
“Đừng có mơ mộng. Học đại học xong, mày còn quay về không cũng chưa chắc.”
Hôm đó, xe dừng lại, tôi đặc biệt ngoan ngoãn.
Ngoan ngoãn bước vào nhà, ngoan ngoãn , ngoan ngoãn để người khác bình phẩm về mình.
Cuối cùng, có người đưa cho bố tôi 100 triệu.
8
Tôi bị giữ lại trong ngôi nhà giữa núi rừng nửa tháng, ngày nào cũng phải dậy sớm nấu cơm.
Sau đó, có một ngày, tôi thức dậy vào lúc hơn bốn giờ sáng.
Trời vẫn còn tối mịt.
Tôi men theo triền núi, đi qua khu rừng rậm nhất.
Nhà tôi ở phía Bắc, tôi đi về phía Nam.
Người đuổi theo tôi nghĩ rằng tôi sẽ chạy về nhà, tôi không về.
Tôi chỉ mang theo hai cái bánh bao, ngày đêm không nghỉ, đi suốt bốn ngày.
Sau đó, hai du khách leo núi thấy tôi.
Trên đường đi, tôi đã nghĩ mình có thể chết.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn sống sót.
Hai người họ định đưa tôi đến đồn cảnh sát.
Nhưng trên đường đi, tôi không nhịn nhỏ giọng hỏi họ:
“Có máy tính không?”
Họ ngạc nhiên.
“Hỏi gì?”
“Tôi muốn tra điểm thi.”
Họ sững sờ.
Sau đó, họ quyết định giữ tôi lại.
Họ , một đứa vừa thi đại học xong chắc chắn không thể là người xấu.
Hơn nữa, nếu đến đồn cảnh sát, khả năng cao tôi sẽ bị đưa về nhà.
Chi bằng để tôi ở lại nhà họ hai tháng, đến khi nhập học rồi tính sau.
Họ là một cặp vợ chồng trẻ, tự mở công ty riêng.
Con họ năm tuổi, rất ngoan, tên là Viên Viên.
Tôi ở đó giúp họ chăm con.
Họ nghỉ cuối tuần, thứ bảy chủ nhật có thời gian thì đưa tôi đi chơi.
Giữa kỳ nghỉ hè, họ phải ra nước ngoài đàm phán hợp đồng, định đưa cả Viên Viên đi cùng.
Họ hỏi tôi có muốn đi không, có thể giúp họ trông con.
Mắt tôi lập tức sáng lên.
Tôi hộ chiếu, xin visa du lịch, thuận lợi bay ra nước ngoài.
Xuống máy bay, họ bận công việc.
Tôi bế Viên Viên, đi tìm Trần Mạnh.
Tôi biết địa chỉ của .
Tôi không có điện thoại, trước đây từng gửi thư cho tôi, địa chỉ ghi trong thư.
Hôm đó, tôi gõ cửa.
Trần Mạnh vừa mở cửa, tôi sững người.
Anh chỉ cài một nửa cúc áo sơ mi, thấp thoáng lộ cơ bụng.
Trên cổ còn có vết son môi.
Anh thấy tôi, ngơ ngác.
“Diệp Yên Yên?”
“À! Ờ! Là tôi.”
Tôi bế Viên Viên, đằng sau , một mặc váy ngủ ren xinh đẹp bước ra, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi:
“Đây là ai?”
Trần Mạnh nghiến răng.
“Vợ tôi bế con đến thăm tôi.”
“……”
“……”
Tôi hả? Anh tôi á?
Tôi hoảng hốt, siết chặt Viên Viên trong lòng.
Viên Viên cũng bối rối, cầm cây kem đang ăn dở mà không dám cắn tiếp.
Cô kia nhíu mày.
“Không phải mới mười tám tuổi sao?”
“Người châu Á tụi tôi kết hôn sớm.”
Cô ấy hừ một tiếng, hất tóc bỏ đi.
Cửa vừa đóng lại, chỉ còn tôi và Trần Mạnh.
Anh liếc tôi một cái, sau đó giật mạnh cánh tay tôi kéo vào nhà, khóa cửa, thở dài đầy nhẹ nhõm.
Viên Viên vào phòng, bắt đầu tung tăng đi loanh quanh khám .
Tôi Trần Mạnh, không nhịn hỏi.
“Tôi có đến không đúng lúc không?”
“Không, quá đúng lúc là đằng khác.”
Mắt hoe đỏ, trông như sắp khóc đến nơi.
“Yên Yên! Anh suýt nữa bị ép lên giường rồi!”
“Wow~ Cưỡng ép đương~”
“Diệp Yên Yên!!!”
Anh giận đến mức tôi không dám nữa, nghiêm túc hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh… … có quen một .”
“Anh chỉ là… không nghĩ nhiều lắm. Cô ấy tỏ , đồng ý, hôm nay ấy muốn đến nhà chơi.”
“Rồi sao nữa?”
“Cô ấy không ‘chơi’ là leo lên người , còn bảo sẽ bỏ thuốc . Cô ấy tập quyền , đánh không lại.”
Suýt chút nữa bị cưỡng ép, Trần Mạnh ôm đầu, ngồi xổm xuống, hoàn toàn sụp đổ.
9
Anh ở đây hai năm, chuyện khiến phát điên cũng nhiều, lần này là lần đầu tiên đến mức này.
Hôm đó, Trần Mạnh lập tức chuyển nhà.
Tôi ôm Viên Viên đi cùng xem phòng.
Cuối cùng, đổi sang một căn hộ trong khu chung cư gần trường đại học hơn.
Lúc này mới bình tĩnh lại, quay sang chọc Viên Viên:
“Em trộm con bé này ở đâu thế?”
“Ớ, ban nãy còn nhận vợ con mà, giờ lại thành tôi trộm à?”
“……”
Anh nghẹn lời, mãi mới uể oải thốt lên:
“Diệp Yên Yên, em càng ngày càng biết cách chọc người ta đấy.”
Tôi không đáp.
Chiều hôm đó, bố mẹ Viên Viên đến đón chúng tôi.
Trần Mạnh bế con bé, kiên quyết mời họ đi ăn tối.
Anh , ở nơi đất khách quê người gặp nhau không dễ, nhất định phải mời.
Tôi chẳng quan tâm lắm, tôi chỉ quan tâm khi nào có thể ăn.
Ăn tối xong, Trần Mạnh kết WeChat với tôi.
Kết xong, cảm thán, cuối cùng cũng có cách liên lạc với tôi rồi.
Không phải trước đó không muốn kết , mà do trước đây tôi không có điện thoại.
Anh dẫn tôi đi chơi hai ngày, rồi tôi trở về.
Cuối tháng tám là thời điểm nóng nhất mùa hè.
Bố mẹ Viên Viên chuẩn bị cho tôi những thứ cần dùng khi nhập học.
Trước khi đi, họ nhét vào vali tôi hai triệu.
Tôi muốn từ chối, vì họ đã cưu mang tôi suốt hai tháng, tôi đã vô cùng biết ơn.
Nhưng cuối cùng họ vẫn lén nhét vào.
Hôm tôi tạm biệt Viên Viên, con bé khóc nức nở.
Trẻ con không hiểu thế nào là chia xa, chỉ biết ngày mai sẽ không còn gặp lại tôi nữa.
10
Tôi thi đại học khá tốt.
Dù không phải trường hàng đầu như Thanh Hoa hay Bắc Đại, cũng là một trường 211 danh tiếng.
Trường cấp ba của tôi giúp tôi xin một suất học bổng năm mươi triệu.
Lên đại học, tôi nhận học bổng hai năm, trợ cấp hai năm.
Còn tham gia chương trình thêm của trường, đến năm hai mở một cửa hàng online, nhận PowerPoint và viết bản kiểm điểm .
Tuy kiếm không nhiều, đủ chi tiêu, thậm chí còn tiết kiệm một chút.
Tôi và Trần Mạnh rất ít khi trò chuyện.
Nhưng thường xuyên gửi đồ ăn cho tôi.
Đến tận lúc tôi tốt nghiệp, xin địa chỉ mới, vẫn tiếp tục gửi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi không quay lại thành phố cũ, mà đến Thượng Hải—thành phố phồn hoa nhất.
Nơi đây, ngay cả không khí cũng mang mùi tiền.
Lần tiếp theo tôi gặp Trần Mạnh là một năm sau khi đi .
Anh đến công tác, tìm tôi ăn cơm.
Tôi mời .
Anh tôi, chớp mắt.
“Không phải mới hai mươi mốt thôi sao? Sao trông trưởng thành thế này?”
“……”
Anh gì chứ! Hai mươi mốt rồi đấy!
Ăn xong, lẩm bẩm tôi ăn mặc quá giản dị, rồi lôi tôi đi dạo trung tâm thương mại.
Vừa vào đã gặp ngay cửa hàng vàng.
Anh quanh một lúc, rồi chọn một chiếc vòng tay.
Tôi sững sờ.
“Anh điên rồi à? Mới gặp lại mà đã tặng vòng tay?”
Anh nhíu mày không hài lòng.
“Em ở Thượng Hải, ăn mặc giản dị thế gì? Nhìn mấy khác xem, ai chẳng đeo vàng đeo ngọc, son cũng toàn Chanel. Còn em thì sao?”
“Thì sao chứ, tôi mua áo thun chín nghìn tám, còn có bảo hiểm vận chuyển.”
Anh bật vì tức.
“Diệp Yên Yên, em có bị bệnh không? Chín nghìn tám mà còn phải kèm phí ship? Em còn ăn không nổi suất cơm văn phòng tử tế!”
Tôi im lặng.
Anh lại tự ý chọn mấy đôi bông tai, bốn năm bộ quần áo, rồi quẹt thẻ thanh toán.
“Diệp Yên Yên, em là con , phải ăn mặc đẹp một chút.
Ở Thượng Hải, sau này còn phải tìm trai, còn phải lấy chồng.
Không thể để người ta coi thường em .”
Tôi cúi đầu chằm chằm mũi giày, không biết nên gì.
Sau đó, tôi tiễn Trần Mạnh ra sân bay, một mình xách theo mấy túi quần áo trở về.
Về đến nhà, tôi treo quần áo lên, rồi đưa tay ngắm cổ tay mình.
Chiếc vòng vàng có thiết kế rất tinh tế, không bị phô trương như mấy loại vàng chợ, ngược lại trông còn sang trọng hơn.
Tôi cất vòng tay vào hộp, gói lại cả đôi bông tai, rồi mới thay quần áo.
Bộ váy này thực ra tôi cũng đặc biệt mua, nguyên bộ có áo khoác ngoài, ba trăm nghìn, trông cũng đẹp, chất lượng bình thường.
So với bộ váy hai triệu sáu của Trần Mạnh thì đúng là không thể so .
Trần Mạnh là người tốt, mắt cũng rất ổn, đứng quá cao.
Bạn thấy sao?