9
Điều tôi không ngờ là mấy ngày trước Tết, Lâm Tuyết (chị Lâm Phong) cũng nhắn tin chỉ trích tôi. Cô ta dù mẹ chồng không giúp đỡ chăm sóc con cái, tôi cũng không nên mẹ chồng buồn vào năm đầu tiên sau khi bố chồng qua đời, khiến bà cảm thấy khó chịu.
Tôi chẳng buồn cãi nhau với ta, chỉ đáp lại một câu: "Đừng ép tôi phải gửi lời chúc mừng năm mới tới cả nhà khi tôi đang vui vẻ nhé." Rồi sau đó tôi cũng chặn liên lạc với ta.
Thế giới cuối cùng đã yên tĩnh hoàn toàn.
Nhưng sự yên tĩnh ấy chỉ kéo dài vài ngày.
Trong khi đang ở quê ăn Tết, vào ngày đầu năm mới khi cả nhà đi viếng mộ bố chồng, Diêu Lệ bị trượt chân do trời mưa, đường trơn và ngã lăn từ trên núi xuống.
Sau khi bà bị ngã, Lâm Phong gọi điện gấp cho tôi, bảo tôi phải mau về nhà. Lúc đó tôi còn đang đi du lịch với bố mẹ ở một nơi xa.
Nhưng vì Lâm Phong và Lâm Tuyết phải chăm sóc Diêu Lệ đang phẫu thuật trong bệnh viện, họ không thể chăm lo cho Tiểu Bảo, nên tôi đành phải về sớm để chăm con.
Tôi cũng đến bệnh viện thăm Diêu Lệ.
Bà chỉ bị xây xát nhẹ trên mặt và tay, vấn đề lớn là hai chân bị gãy nặng, và có lẽ bà sẽ không thể đi lại nữa trong suốt phần đời còn lại.
Trong hơn nửa tháng tiếp theo, Lâm Phong gần như sống ở bệnh viện để chăm sóc mẹ. Sau ngày mồng 8 Tết, công ty của đi lại, ban ngày Lâm Tuyết ở lại bệnh viện chăm mẹ, còn ban đêm thì Lâm Phong trông nom.
Việc này hoàn toàn bình thường.
Lâm Phong là con trai của Diêu Lệ, nên chăm sóc bà là điều đương nhiên.
Điều vô lý là sau khi biết mình sẽ không thể đi lại nữa, Diêu Lệ bắt đầu than thở với họ hàng rằng tôi, con dâu của bà, không vào bệnh viện chăm sóc bà.
Sau đó, bà kêu gọi các bà con của mình đến dạy tôi về đạo hiếu thảo.
Thật sự có mấy "bô lão cuối triều Thanh" của nhà bà, với cái cớ đến chúc Tết, đã đến nhà tôi để "giảng đạo."
Họ kể lại câu chuyện về những nỗi khổ mà Diêu Lệ đã trải qua thời trẻ, rằng mẹ chồng của bà đối xử không tốt, không giúp bà chăm con mà còn bắt bẻ. Tuy nhiên, khi mẹ chồng già yếu cần người chăm sóc, Diêu Lệ vẫn là người chăm sóc mẹ chồng chu đáo, thậm chí còn bón cơm, dọn phân, giặt giũ.
Rồi họ khuyên tôi nên noi gương bà, và hiện tại cũng phải gánh trách nhiệm chăm sóc mẹ chồng.
Tôi bình luận: "Chuyện này thật chẳng khác nào chó cứ thích lo chuyện chuột nhắt. Mẹ chồng bà ấy không có con trai à? Sao bà ấy cứ phải lao đầu vào tự chăm sóc?"
Họ hàng của nhà Diêu Lệ: "..."
Họ hàng tiếp tục: "Không thể như thế , đàn ông phải kiếm tiền mà, phụ nữ thì đương nhiên phải ở nhà chăm sóc chồng con, lo việc gia đình. Hơn nữa, người trong một nhà sao lại so đo tính toán như ."
Tôi mỉa: "Thế kỷ 21 rồi mà các người vẫn còn sống nhở?"
Cô dì bác: "......"
Những họ hàng đến đầy tự tin, bị tôi vài câu chọc tức, đùng đùng đóng sập cửa bỏ đi.
Thấy rằng người thân không thuyết phục tôi đến bệnh viện chăm sóc Diêu Lệ, trước khi bà xuất viện, Lâm Tuyết lại bàn bạc với Lâm Phong, hy vọng Diêu Lệ có thể đến nhà chúng tôi dưỡng bệnh, rằng chồng ấy đi công tác nhiều, ấy cũng phải đi , sợ không chăm sóc nổi mẹ.
Diêu Lệ cũng bày tỏ rằng, dưỡng già nhất định là ở nhà con trai.
Nói trắng ra, bà ấy xót con mình, cho rằng sức lao miễn phí của tôi - một người ngoài - không nên để phí phạm.
Lâm Phong vẫn cứng đầu, dù mẹ và tôi đã gần như muốn lôi cả tổ tiên của nhau ra mà hỏi thăm, vẫn dám đến thương lượng với tôi về việc Diêu Lệ đến nhà chúng tôi dưỡng lão.
Vậy tôi còn có thể trả lời thế nào?
Nếu tôi từ chối, sau này bất cứ vấn đề hay phàn nàn nào của mẹ , đều sẽ trở thành lỗi của tôi. Thậm chí, không phải điềm gở, nếu mẹ nghĩ không thông mà xảy ra chuyện gì, Lâm Phong cũng có thể đổ tội lên đầu tôi, rằng tôi không cho báo hiếu, chính miệng tôi đã không đồng ý cho mẹ đến.
Thế nên, tất nhiên tôi phải trả lời giống như đã ở phần đầu: "Mẹ muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, tôi tuyệt đối không có ý kiến."
Thứ nhất là để không ai đổ lỗi lên tôi, thứ hai là...
Bạn thấy sao?