Hai Bộ Mặt Của [...] – Chương 7

7

 

Tôi biết điều này vì sau khi Diêu Lệ quay về nhà Lâm Tuyết, Lâm Phong đã gọi điện cho tôi vài lần, tôi không trở về.

 

Mẹ tôi thấy chúng tôi cứ lạnh nhạt với nhau mãi thế này cũng không ổn, nên khuyên tôi rằng không cần phải giận dỗi với Lâm Phong chỉ vì mẹ chồng, và cũng nhắc rằng hiện tại bà ấy cần sự an ủi của con cái.

 

Mẹ tôi ở cùng chúng tôi vài năm để giúp trông Tiểu Bảo, dù ban đầu không hài lòng với cách Lâm Phong đối phó với việc mẹ ấy khó tôi, chung bà vẫn hài lòng về Lâm Phong.

 

Lâm Phong vốn nghề bán hàng, rất khéo léo ăn . Mặc dù giữa mẹ tôi và ấy đôi khi có chút xích mích nhỏ về thói quen sinh hoạt, ấy luôn tôn trọng bà và biết cách những lời dễ nghe. Dù hai chúng tôi có cãi nhau, ấy cũng hiếm khi để chuyện đó diễn ra trước mặt mẹ tôi.

 

Mỗi dịp lễ Tết, ấy cũng tặng quà cho mẹ tôi.

 

Nghe mẹ , tôi ngẫm lại, nhận ra rằng giữa tôi và Lâm Phong, ngoài việc mẹ chồng cứ chuyện, thì không có mâu thuẫn nào lớn cả.

 

Từ khi Tiểu Bảo chào đời đến khi hơn ba tuổi, Lâm Phong không vì mẹ tôi chăm sóc con mà trở nên lười biếng. Lúc mẹ ấy không đến giúp tôi trong thời gian ở cữ, ấy đã xin nghỉ phép nửa tháng để cùng mẹ tôi chăm sóc tôi và Tiểu Bảo mà không một lời than phiền.

 

Ngoài ra, sau sự việc tôi “chơi khăm” trong buổi tiệc đầy tháng của Tiểu Bảo, ấy cũng không còn những câu khiến tôi tức giận như “mẹ cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta.”

 

Lâm Phong cũng rất tận tâm trong việc nuôi dạy con cái.

 

Thế là tôi nghe theo lời mẹ và trở về sau khi Lâm Phong đến nhà xin lỗi, thừa nhận rằng không nên những lời đó.

 

Tuy nhiên, sau khi chúng tôi trở về, Diêu Lệ dường như vì chồng mất, cảm thấy đơn, nên thường xuyên gọi điện nhắn tin cho Lâm Phong và thậm chí bắt đầu hối thúc chuyện sinh con thứ hai.

 

Khi đó, Lâm Phong đang tắm cho Tiểu Bảo và để điện thoại trên bàn, tôi vô đọc tin nhắn của bà ấy.

 

Bà nhắn: "Con ơi, hãy tranh thủ lúc bố mẹ vợ còn có thể giúp đỡ về tài chính và công sức mà sinh thêm đứa nữa. Đừng để đến khi họ già rồi, không ai giúp nữa, cũng chẳng ai góp tiền. Giờ mẹ cũng già rồi, bố con cũng mất rồi, mẹ không thể giúp nữa."

 

Bà tiếp tục viết một loạt tin nhắn khác.

 

Tôi rút ra ba điểm chính từ những tin nhắn đó:

 

Thứ nhất, việc Diêu Lệ không giúp đỡ sau khi Tiểu Bảo chào đời là điều mà Lâm Phong đã đồng ý từ trước.

 

Thứ hai, bà ấy khuyên Lâm Phong nên khéo léo thuyết phục bố mẹ tôi chuyển quyền sở hữu căn nhà của họ sang tên tôi.

 

Thứ ba, bà ấy khuyên nên “dỗ dành” bố mẹ tôi để họ giúp đỡ luôn việc nuôi dạy đứa con thứ hai.

 

Vì hai điều sau, bà ấy còn đưa ra cả mưu kế.

 

Bà ấy nhắn cho Lâm Phong: “Con cứ bảo Tống Nguyệt rằng sinh đứa thứ hai xong, để con thứ hai mang họ Tống. Như sẽ hài lòng bố mẹ vợ, sau này có thể mượn cớ con cần nhập học để cầu bố mẹ vợ mua nhà gần trường. Bố mẹ vợ con ít nhất cũng có vài trăm nghìn trong tay, chẳng phải tiền đó sẽ rơi vào tay con sao? Giả sử sau này con và Tống Nguyệt không còn ở với nhau nữa, ly hôn thì con cũng sẽ có một nửa.”

 

Những lời này như ném thẳng vào mặt tôi!

 

Câu tôi khó chịu nhất là sau khi bày mưu tính kế xong, bà ấy còn viết thêm: “Đừng lo, bố mẹ vợ con chắc chắn sẽ vui vẻ. Mấy năm nay mẹ không giúp đỡ, mẹ vợ con vẫn vui vẻ đến giúp suốt đấy thôi. Nhà họ chỉ có Tống Nguyệt là con duy nhất, chắc chắn sẽ không để mặc con mình. Lao miễn phí, không dùng thì thật lãng phí.”

 

Tôi: “...”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...