Hai Bộ Mặt Của [...] – Chương 4

4

 

Sau khi ăn tiệc ở khách sạn, người thân của tôi đều về nhà, còn người thân của bà ấy thì bà lại nhiệt sắp xếp họ ngồi chơi bài và "phân công" tôi chăm sóc lũ trẻ.

 

Bà còn với mọi người: "Con dâu tôi là giáo viên mầm non, chăm sóc vài đứa trẻ không thành vấn đề. Mọi người cứ chơi bài thoải mái, để con dâu tôi đưa bọn trẻ về nhà chăm sóc. Khi xong bài, mọi người đến nhà tôi đón con."

 

Bà ta cá rằng tôi sẽ không dám từ chối bà ấy trước mặt nhiều họ hàng đến như , nhất là khi họ đều đến vì Tiểu Bảo.

 

Tôi quay sang Lâm Phong, không gì, cũng chẳng gì để can thiệp, hoàn toàn ngơ trước việc mẹ khó dễ cho tôi.

 

, tôi cũng không khiến Diêu Lệ thất vọng.

 

Tôi gật đầu và với các vị họ hàng: "Mọi người cứ thoải mái chơi bài, tôi và Lâm Phong sẽ đưa bọn trẻ về nhà trước."

 

Khách sạn nơi tổ chức tiệc nằm ngay trước cửa nhà tôi, nên tôi để Lâm Phong bế Tiểu Bảo, còn tôi thì dẫn theo bảy đứa trẻ về nhà — những đứa đang ở cái tuổi mà ngay cả mèo chó cũng không ưa nổi.

 

Về đến nhà, tôi đặt Tiểu Bảo vào tay Lâm Phong rồi quay sang cùng mẹ về nhà ngoại.

 

Khi tôi và mẹ chuẩn bị rời đi, Lâm Phong ngơ ngác hỏi: "Hai người đi rồi, mấy đứa trẻ thì sao?"

 

Tôi liếc một cái: "Con cái của họ hàng , tất nhiên phải lo liệu chứ. Còn đứa trẻ trong tay là con trai ruột của , định bỏ nó hay sao? Mẹ tôi phải về nhà để tổ chức đánh bài với họ hàng, nên tôi sẽ giúp mẹ tôi chăm sóc con của họ."

 

Lâm Phong: "......"

 

Nghe , Diêu Lệ dẫn theo nhóm họ hàng đó đánh bài đến tận rạng sáng. Đến khi họ hàng đến đón con về, Lâm Phong và Diêu Lệ đã cãi nhau một trận lớn.

 

Dù sao thì, Lâm Phong cũng đã gọi cho tôi bốn, năm cuộc điện thoại lúc rạng sáng, tôi ngủ rất say, điện thoại lại để ở chế độ im lặng trong phòng khách, nên tôi chẳng nhận cuộc gọi nào.

 

Sáng hôm sau, khi tôi trở về, nhà cửa ngổn ngang như bãi chiến trường, còn Lâm Phong thì ôm Tiểu Bảo đang khóc nức nở, trông vô cùng bối rối và bất lực.

 

Mẹ tôi nhận Tiểu Bảo vào tay, cả tôi và mẹ đều ngầm đồng ý bỏ qua đống rác bừa bộn trong nhà, chờ Lâm Phong tự dọn dẹp.

 

Lâm Phong vừa dọn dẹp vừa phàn nàn vì tôi không giúp .

 

Tôi lập tức nổi đóa: "Mẹ là gì ? Trước đây không hiểu, bây giờ nên biết rõ rồi. Đừng giả vờ không biết hay lấp liếm nữa. Nếu không giải quyết vấn đề mẹ luôn tìm cách khó tôi, thì tôi không ngại giải quyết chuyện hôn nhân của chúng ta."

 

"Hoặc nếu vẫn nghĩ rằng những gì mẹ đều là vì muốn tốt cho chúng ta, thì cứ tự mình nhận lấy sự 'tốt đẹp' đó. Mẹ là mẹ của , không phải mẹ tôi. Tôi có mẹ ruột của mình thương tôi, đừng lôi tôi vào chuyện này."

 

Lâm Phong: "..."

 

Cuối cùng, sau những lời cứng rắn, Lâm Phong đã hiểu ra và cảm thấy tổn thương. Anh đã cãi nhau với mẹ mình suốt một tuần liền.

 

Sau đó, Diêu Lệ ít khi đến nhà chúng tôi hơn hẳn.

 

Ngoại trừ dịp lễ Tết, tôi cũng chỉ thỉnh thoảng theo Lâm Phong về thăm bà, chủ yếu là vì nể mặt chồng.

 

Tôi và Diêu Lệ gần như trở thành người dưng nước lã.

 

Cho đến hơn hai năm sau, bố chồng tôi đột ngột qua đời.

 

Gia đình họ vốn ở quê, chỉ sau khi Lâm Phong và Lâm Tuyết học xong, họ mới lên thành phố mua nhà. Theo tục lệ của quê nhà, người c//hế//t phải an táng ở quê, nên đám tang của bố chồng tôi cũng tổ chức ở đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...