Hai Bộ Mặt Của [...] – Chương 2

2

 

Trước khi tôi kịp lật bàn, Lâm Phong đã chặn lời bà ấy lại.

 

Lâm Phong : “Mẹ, mẹ chẳng phải vẫn đang giúp chị con chăm con sao? Nếu bây giờ bọn con sinh con, mẹ có thể lo cho hết không?”

 

À, lúc chúng tôi kết hôn, chị của Lâm Phong, Lâm Tuyết, vừa mới sinh đứa con thứ hai.

 

Chị ấy cũng sống ở Long Thành, và bà Diêu Lệ lo rằng nhà chồng của Lâm Tuyết sẽ không chăm sóc tốt cho con mình. Vì , cả hai đứa con của Lâm Tuyết đều do bà ấy chăm nom.

 

Từ việc ở cữ cho đến chăm sóc con cái, tất cả đều một tay bà ấy .

 

Trước khi chúng tôi kết hôn, bà Diêu Lệ đã với chúng tôi về chuyện này. Bà ấy bảo: “Hai đứa cứ yên tâm, mẹ có kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ. Sau này, khi hai đứa sinh con, mẹ nhất định sẽ giúp hai đứa nuôi con, công bằng với cả hai.”

 

Nhưng với giọng điệu giục giã của bà ấy, tôi mà tin lời bà thì đúng là có vấn đề.

 

, mỗi khi bà Diêu Lệ giục sinh, tôi giả vờ như không nghe thấy.

 

Lâm Phong lại cho rằng tôi đang quá.

 

Theo lời ấy, mẹ chỉ là không khéo ăn , ý tốt vẫn là tốt. Bà ấy cũng chỉ nghĩ rằng, nếu chúng tôi sinh con sớm, khi mẹ còn khỏe mạnh thì bà sẽ giúp chúng tôi chăm con. Nếu để lâu, khi bà không còn sức giúp đỡ, chúng tôi sẽ tự xoay xở rất khó khăn.

 

Nghe Lâm Phong biện minh cho mẹ mình, tôi chỉ muốn chửi thề.

 

Thế rồi, nửa tháng sau khi bà Diêu Lệ đến giục sinh, tôi phát hiện mình đã mang thai.

 

Thật là bực bội.

 

Bộ mặt thứ hai của bà Diêu Lệ mới xuất hiện hơi trễ.

 

—-------

 

Dù mang thai, tôi cũng không vì giận dỗi với bà Diêu Lệ mà đi thai.

 

Tôi có mẹ ruột của mình.

 

Tôi là con một, mẹ tôi đã nghỉ hưu và từ sớm bà đã rằng sẵn sàng giúp tôi chăm con.

 

Khi tôi mang thai, bà Diêu Lệ lại thu lại bộ mặt lạnh lùng, bắt đầu gọi tôi là “con cưng” trở lại.

 

Nhưng tôi đâu có ngốc. Tôi thừa biết bà ấy chỉ để lấy lòng tôi, để sau khi tôi sinh con, bà sẽ tung chiêu tiếp theo.

 

Dù sao đi nữa, từ khi tôi mang thai, bà ấy chỉ gọi tôi là “con cưng” mà chẳng hề giúp đỡ gì thực tế.

 

Người duy nhất tin rằng bà Diêu Lệ thật sự coi tôi là con là Lâm Phong. Anh ấy khăng khăng rằng sau khi chúng tôi sinh con, chắc chắn bà ấy sẽ giúp chăm cháu.

 

Tôi không tranh cãi với ấy. Dù sao, bà Diêu Lệ cũng không có nghĩa vụ phải giúp chăm con cho chúng tôi.

 

Và quả nhiên, sau khi tôi sinh con trai Tiểu Bảo, bà Diêu Lệ viện lý do rằng đứa con thứ hai của Lâm Tuyết mới hai tuổi, dạo này cứ nửa đêm khóc lóc không ngừng, nên từ chối đến bệnh viện chăm sóc tôi.

 

Bố chồng tôi thì lấy lý do là đàn ông không tiện chăm sóc con dâu, cũng từ chối luôn.

 

Khi Tiểu Bảo chào đời, cặp vợ chồng già chỉ đến bệnh viện cùng con trai út của Lâm Tuyết, tặng tượng trưng một món quà 200 tệ và ở lại khoảng hai tiếng đồng hồ. Sau đó, họ lấy lý do con trai út của Lâm Tuyết không thích hợp ở lại bệnh viện lâu dài mà rời đi.

 

Chẳng cần phải đến việc chăm sóc tôi trong thời gian ở cữ.

 

Từ lúc mang thai đến khi sinh, rồi sau khi sinh, tất cả đều là mẹ tôi chăm sóc tôi một cách tận .

 

Tất nhiên, Diêu Lệ không đến, đối với tôi thì không có gì khác biệt. Thậm chí bà không đến thì càng tốt, tôi không muốn phải tốn công sức cãi nhau với bà trong khoảng thời gian ở cữ.

 

Dù sao, kể từ khi bà ép tôi sinh con, Diêu Lệ đã trở thành một người xa lạ không quan trọng đối với tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...