Hai Bộ Mặt Của [...] – Chương 15

15

 

Chị tôi sau khi cãi nhau với mẹ vào năm thứ hai bà bị liệt đã không bao giờ đến thăm mẹ nữa.

 

Nguyên nhân là mẹ tôi cảm thấy đã chăm sóc con cái cho chị bao nhiêu năm, rể tôi hiếm khi đến thăm bà, quá vô trách nhiệm.

 

, bà ngày nào cũng gọi điện cho chị tôi, bắt rể phải đến chăm sóc bà vài ngày.

 

Anh rể tôi quả thật đã đến, mẹ tôi lại cố hành hạ . Có bảo mẫu bà không gọi, lại bắt rể mặc quần áo cho bà, lau người cho bà, nửa đêm bà không ngủ, bắt rể cũng không ngủ.

 

Gọi rể dậy, khi thì bảo khát, khi thì bảo đói.

 

Sau hai ngày chăm sóc, rể tôi đã phải nghe mẹ lải nhải về chuyện ngày xưa bà chăm sóc chị tôi và chồng chị khó khăn thế nào, dạy rể phải biết ơn.

 

Nghe đến phát chán, rể bỏ đi.

 

Sau đó, mẹ tôi lại chuyện với chị, cầu chị bắt chồng mỗi tuần phải đến chăm sóc bà hai ngày.

 

Ban đầu, chị tôi cũng truyền đạt cầu đó, rể đã đưa đơn ly hôn cho chị.

 

Thấy chồng kiên quyết, chị tôi quay sang cãi nhau với mẹ, mắng bà: "Mẹ à, bọn con đã bảo mẫu chăm sóc mẹ rồi, thế mà mẹ cứ ba ngày lại đuổi bảo mẫu đi. Mẹ cứ bọn con không đích thân chăm sóc mẹ là bọn con bất hiếu. Mẹ có để ý đến cuộc sống của bọn con không? Mẹ muốn nát gia đình của bọn con thì mới hài lòng à? Nếu mẹ không để con yên, thì từ giờ chúng ta cũng không cần gặp nhau nữa."

 

Mẹ tôi: "……"

 

Chị tôi , sau đó thực sự không đến thăm mẹ nữa.

 

Cuộc cãi vã đó chỉ mang lại một kết quả duy nhất, đó là mẹ tôi cuối cùng cũng chấp nhận để bảo mẫu chăm sóc mình mà không đuổi việc họ nữa.

 

Nhưng bà vẫn than vãn với tất cả những người thân đến thăm, kể rằng bà đã đối xử tốt với chị tôi bao nhiêu năm, mà giờ chị ấy lại không chịu chăm sóc bà.

 

Những người thân cảm thấy bất bình, nghĩ rằng mẹ tôi thật đáng thương, nên đã tìm gặp chị tôi để chuyện.

 

Chị tôi còn biết cách chuyện hơn cả họ, than vãn: "Tôi là con đã gả đi, đã bao nhiêu lần gửi tiền về cho nhà mẹ đẻ, giờ tôi vẫn thường xuyên về nhà chăm sóc mẹ, thế gia đình tôi có cần giữ nữa không? Tôi còn hai đứa con phải nuôi, phía chồng tôi cũng có hai ông bà lớn tuổi, thi thoảng lại ốm đau, tôi là con dâu, chẳng lẽ lại không chăm sóc? Trước đây mẹ tôi còn bị bà nội tôi ngược đãi, mà cuối cùng vẫn phải chăm sóc bà nội. Bố mẹ chồng tôi còn giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi càng không thể bỏ mặc họ."

 

"Vả lại, chẳng phải mẹ tôi đang ở nhà em trai tôi rất ổn sao? Nó chẳng phải lo kiếm tiền nuôi gia đình, cũng không phải chăm con, sao lại không thể chăm sóc mẹ tôi?"

 

Những lời này truyền đến tai mẹ tôi, và mẹ lại mắng chị với những người thân: "Lúc trước, nó với tôi là con dâu chắc chắn không chịu để tôi ở nhà con trai, bảo tôi đuổi con dâu ra ngoài. Giờ xem ra chính nó mới không chịu để tôi yên!"

 

Tôi: "……"

 

Lúc đó tôi mới biết, việc ly hôn với Tống Nguyệt là do chị tôi tính toán.

 

Chính chị ấy xúi mẹ tôi giở trò khóc lóc, dọa c//hế//t để ép tôi đuổi Tống Nguyệt ra khỏi nhà, chỉ để an tâm giao mẹ cho tôi nuôi dưỡng.

 

Tôi chất vấn chị, chị còn giận dữ hơn: "Lâm Phong, bị bệnh à? Anh đến tìm tôi sự là sao? Là tôi ép ly hôn à? Là Tống Nguyệt không chịu nổi cái lối sống vô dụng của nên mới đòi ly hôn đấy. Hai người còn tính toán chiếm đoạt tài sản của người ta, chẳng lẽ người ta không biết?"

 

Tôi: "…… Sao gọi là chiếm đoạt? Chẳng phải Tống Nguyệt là con một, tài sản của bố mẹ ấy sớm muộn gì cũng là của ấy sao?"

 

Chị tôi khẩy: "Là của ấy, thì liên quan gì đến ? Anh và mẹ cứ ngày nào cũng nhắn tin tính toán xem bố mẹ ấy có bao nhiêu tiền tiết kiệm, bị Tống Nguyệt phát hiện rồi. Cô ấy không ly hôn với mới là lạ, còn tiếp tục sống với , không sợ tìm cách chiếm đoạt hết số tiền đó sao? Cô ấy chẳng thèm dây dưa với , viện cớ không muốn chăm sóc mẹ để ly hôn cho đẹp mặt, thế mà còn đổ lỗi cho tôi, đúng là đồ ngốc!"

 

Tôi: "……"

 

Tôi: "……"

 

Tôi: "……"

 

Sau đó, chị tôi gần như không nhận điện thoại của tôi nữa. Cho đến khi tôi kiện chị ra tòa, tòa án cầu chị phải chu cấp cho mẹ tôi 400 tệ mỗi tháng.

 

Từ đó, ngoài việc gửi 400 tệ mỗi tháng, chị tôi hoàn toàn biến mất.

 

Chỉ còn lại tôi và mẹ tôi suốt ngày cãi nhau, mẹ tôi hễ không vừa ý là lại đòi c//hế//t đòi sống.

 

Nhưng bà ấy sống rất dai, còn sợ c//hế//t, với tinh thần này, có khi bà còn sống thêm vài chục năm nữa cũng nên.

 

Lúc này, sau khi bị tôi rằng "Nếu mẹ thực sự muốn c//hế//t thì đã c//hế//t từ lâu rồi", bà bắt đầu quay sang trách móc tôi.

 

"Lâm Phong, những năm qua mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn, mua nhà, mua xe cho con để con kết hôn. Giờ mẹ không thể đi lại , cần con chăm sóc, thế mà con đối xử với mẹ như thế này sao?"

 

"Những năm qua, mẹ tất cả đều vì con, mà con lại không biết điều!"

 

Tôi: "……"

 

Quả thực, Tống Nguyệt cũng từng như .

 

Sau khi ly hôn với Tống Nguyệt, tôi đã từng tìm ấy để hàn gắn.

 

Tống Nguyệt mỉm châm biếm, với tôi: "Lâm Phong, cuộc hôn nhân này là do mẹ dọa c//hế//t đòi sống, nhất định bắt phải ly hôn. Tất cả những gì bà ấy đều là vì , đừng không biết điều mà phụ lòng bà ấy nhé."

 

Tôi: "……"

 

HẾT//

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...