13
Sau mấy ngày giằng co, tôi cũng chán không muốn đôi co thêm nữa, liền đ.â.m đơn ra tòa ly hôn.
Sau khi tôi nộp đơn ly hôn, Lâm Phong vẫn nghĩ rằng lý do tôi muốn ly hôn là vì mẹ ta đến ở cùng chúng tôi.
Vì , ta lại đến nhà tôi, rằng vì tôi, ta sẵn sàng nhượng bộ, sẽ bảo mẫu. Nếu tôi vẫn không muốn sống cùng với Diêu Lệ, ta có thể đưa bà ấy vào viện dưỡng lão, không phiền hà đến tôi nữa.
Tất nhiên, tôi không tin lời ta.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, vì thời gian qua bị Diêu Lệ hành hạ đến mệt mỏi, ta không muốn tiếp tục chăm sóc mẹ mình nữa, nên lấy tôi cái cớ để đẩy bà ấy đi.
Vốn dĩ vụ ly hôn của chúng tôi, nếu ngắn thì cũng phải mất vài tháng, còn nếu dài có thể kéo đến một, hai năm cũng không chừng.
Nhưng vì những lời này của Lâm Phong, chỉ hơn một tháng là chúng tôi đã ly hôn, và tôi còn giành quyền nuôi Tiểu Bảo.
Chúng tôi có thể ly hôn nhanh chóng như , một phần công lớn thuộc về Lâm Tuyết.
Bởi vì Lâm Phong đã hứa với tôi những điều đó, dù tôi vẫn kiên quyết muốn ly hôn, để chứng tỏ thành ý, ta đã đi thương lượng với Lâm Tuyết về việc bảo mẫu cho Diêu Lệ, hai người sẽ chia sẻ chi phí.
Lâm Tuyết nghe đến chuyện sau này phải chi tiền hàng tháng, và số tiền không nhỏ, liền chạy đến với Diêu Lệ rằng, con trai cưng của bà sắp vì vợ mà bỏ rơi mẹ.
Sau đó, Diêu Lệ bắt đầu ở nhà diễn trò khóc lóc, loạn, thậm chí dọa tự tử, ép Lâm Phong ly hôn với tôi.
Lâm Tuyết còn gọi đám “bô lão thời Mãn Thanh” đến để giảng đạo đức hiếu thảo với Lâm Phong, bảo ta không thể vì vợ mà quên đi đạo người cơ bản. Họ còn rằng, vợ có thể lấy lại, con cái có thể sinh thêm, mẹ thì chỉ có một.
Cuối cùng, họ còn dùng chiêu “hồi ức” như đã từng với tôi, kể lại chuyện Diêu Lệ không mẹ chồng đối xử tốt ra sao, một mình nuôi Lâm Phong lớn khôn, nhắc nhở ta không quên ơn.
Thật buồn .
Lâm Tuyết dùng điện thoại của chồng để gọi cho tôi, hết những điều đó, còn thách thức tôi: “Tống Nguyệt, nghĩ em trai tôi không thể thiếu sao? Cô còn dám ép nó không nuôi mẹ tôi, đúng là không biết điều!
Nói cho biết, em trai tôi có nhà, có xe, lương tháng hơn mười nghìn, nhiều muốn theo lắm. Tôi nhất định sẽ khiến nó ly hôn với !”
Tôi: “……”
Tôi: “Chị à, cảm ơn cả tổ tiên nhà chị, thật lòng đấy!”
Hơn một tháng sau, khi tôi và Lâm Phong vừa lấy xong giấy ly hôn từ cục dân chính, Lâm Phong còn cố gắng diễn thêm một đoạn, mặt đầy đau khổ hỏi tôi: “Tống Nguyệt, rõ ràng chúng ta đã từng nhau như thế, tại sao cuối cùng lại phải ly hôn?”
Nhìn tấm giấy chứng nhận ly hôn trên tay, tâm trạng tôi rất vui, sẵn lòng trả lời ta.
Tôi : “Vì giải quyết dễ hơn nhiều so với việc giải quyết những vấn đề mà mang lại cho tôi. Bởi vì thực chất, đã bị mẹ biến thành một người ích kỷ giống như bà ấy rồi!”
Chỉ có điều trước khi cưới, diễn quá giỏi.
Lâm Phong: “……”
Sau khi tôi và Lâm Phong ly hôn, Lâm Tuyết quả thật đã giúp ta giới thiệu đối tượng xem mắt.
Chỉ là kết quả không như lời Lâm Tuyết từng mạnh miệng trước đây, rằng có rất nhiều thích em trai ta.
Thật nực , các khác đâu phải ngốc nghếch, hoàn cảnh nhà ta một cái là biết ngay đang nhảy vào hố lửa, ai lại muốn tự tìm khổ vào người, đâu phải đến trần gian để chịu tội.
Đặc biệt là sau khi Diêu Lệ bị liệt, đừng đến việc vào viện dưỡng lão hay trở về nhà mình, ngay cả việc để Lâm Phong bảo mẫu, bà ta cũng không đồng ý, còn hy vọng Lâm Phong và Lâm Tuyết sẽ đích thân chăm sóc mình.
Sau khi ly hôn với tôi, Lâm Phong bị Diêu Lệ hành hạ đến mức khổ sở, cuối cùng vẫn phải bảo mẫu.
Nhưng bảo mẫu chỉ chưa đến nửa tháng đã bị Diêu Lệ chửi cho đến phải bỏ việc.
Người bảo mẫu đó cờ quen biết mẹ tôi, còn kể lể với mẹ tôi đủ chuyện về Diêu Lệ.
Bà ta Diêu Lệ suốt ngày chửi bới ở nhà, ngay cả khi bình dầu đổ xuống đất cũng có thể lấy cớ mà mắng chửi bảo mẫu.
Cuối cùng, bảo mẫu không chịu nổi nữa, đành xin nghỉ việc.
Bà bảo mẫu ấy nhận xét: “Con bà ly hôn với con trai bà ta là đúng đắn. Ai mà gặp phải cái bà già vừa xấu vừa ngu này thì thể nào cũng bị hành hạ đến phát điên.”
Kết thúc
Bạn thấy sao?