10
"Phàm nhân nên ở nơi tốt một chút, nếu không sẽ sinh bệnh."
Xa Tư Niên như , liền dẫn ta đến nơi ở của Xa Tư Cảnh.
Đám nha hoàn còn chưa biết chủ tử của mình đã biến thành súc vật, thấy Xa Tư Niên và ta đi tới, còn tưởng rằng chúng ta đến cầu xin.
Lương Như Nguyệt thấy ta nên xông tới đầu tiên.
Nàng ta hả hê : "Lâm Xuân, ngươi đến cầu xin Đại thiếu gia sao."
Nàng ta ngẩng đầu, thản nhiên : "Ta luôn xem ngươi như tỷ muội ruột, chi bằng ngươi tự đâm mình mười mấy mũi kim, sau đấy tìm chậu nước xối lên người, xong chuyện ta sẽ xem xét có nên giúp ngươi hay không?”
Ánh mắt khinh thường của nàng ta rời khỏi người ta khi chuyển sang Xa Tư Niên lại thay đổi sắc mặt.
"Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này..." Ánh mắt nàng ta từ đôi chân hoàn chỉnh của Xa Tư Niên chuyển dần lên mặt hắn, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa.
Lương Như Nguyệt chằm chằm vào mặt Xa Tư Niên.
Khuôn mặt đó quả thực câu hồn đoạt phách.
"Nhị thiếu gia, sao ngài cũng đến đây." Nàng ta như thể bị quái mê hoặc, ngây ngốc hỏi, thậm chí nhịn không đi về phía Xa Tư Niên mấy bước.
Xa Tư Niên cau mày, trước mặt người khác, hắn luôn vẻ mang mặt lạnh lùng xa cách.
"Dọn dẹp sân cho sạch sẽ, nghênh đón tân phu nhân mới của các ngươi."
Chỉ một câu đơn giản như , lại khiến ta và Lương Như Nguyệt đồng thời đều kinh ngạc.
Ta và nàng ta đồng loạt về phía Xa Tư Niên.
Lương Như Nguyệt thậm chí còn sốt ruột hỏi: "Nhị thiếu gia, tân phu nhân mà ngài là?"
Sắc mặt nàng ta hơi đỏ ửng.
Lương Như Nguyệt cúi đầu: "Có phải hơi nhanh không? Chẳng lẽ ngài nghe nhầm ý của Đại thiếu gia?"
Xa Tư Niên lạnh: "Đại thiếu gia gì chứ? Ngươi đang nghĩ cái gì ?"
Lương Như Nguyệt hoang mang ngẩng đầu, "Chẳng phải ngài Đại thiếu gia muốn nâng ta lên tân phu nhân sao."
Xa Tư Niên mặt không cảm : "Ta là Lâm Xuân."
Lương Như Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, biểu cảm trở nên hoang mang, khinh bỉ cùng ghen ghét đan xen trên khuôn mặt nàng ta, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta gần như méo mó.
Nàng ta trừng mắt ta, năng lỗ mãng: "Nó cũng xứng phu nhân của Đại thiếu gia sao?"
Tà thần tính dường như không tốt chút nào, hắn không có kiên nhẫn, trực tiếp triệu hồi con dê ra.
"Đây là Đại thiếu gia mà ngươi ngày nhớ đêm mong, cho rõ. Sau này, sân này là của ta, Xa phủ cũng là của ta. Ngươi chướng mắt ta quá, cút."
Một trận gió lớn quét qua, Lương Như Nguyệt mặt đầy ngây dại và con dê vẫn còn đeo vòng tay của Đại thiếu gia đồng thời bị thổi bay ra khỏi cửa.
Sau đó đóng chặt lại, loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng của Lương Như Nguyệt.
Nàng ta vỗ cửa, không cam lòng : "Nhị thiếu gia, ta xinh đẹp hơn nó, tại sao ngài lại chọn nó!"
"Nhị thiếu gia, cầu xin ngài, cho ta thêm một cơ hội hầu hạ ngài!"
Rất nhanh, nàng ta đổi cách khác.
"Lâm Xuân! Lâm Xuân! Ta sai rồi! Ta xin lỗi ngươi, chúng ta là thân thích, ngươi hãy tha thứ cho ta một lần đi!"
"Lâm Xuân, mở cửa đi!"
Xa Tư Niên chê ồn ào, vung tay áo.
"Cút xa một chút."
Giọng đau khổ mang theo hối hận và buồn bực, dần dần biến mất trong tiếng gió.
Vai ta bị hai cánh tay ôm lấy, cằm hắn đặt lên cổ ta, nhỏ giọng : "Tiểu nha hoàn, món nợ kẻ khác ức hiếp muội, ta đã thay muội đòi lại, đến lúc muội nên cho ta ăn no rồi."
Ta không khỏi đỏ mặt.
Thực ra đêm hôm đó, kẻ thực sự nghiện đâu chỉ có mình Xa Tư Niên.
11
Khu vườn dựa lưng vào rừng, phong cảnh tuyệt đẹp này rất nhanh dọn dẹp sạch sẽ, không còn bất kỳ dấu vết nào của chủ nhân trước đó.
Xa lão thái thái sớm lui về Phật đường, không còn lộ diện nữa.
Xa Tư Niên, Nhị thiếu gia của ta trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất nhà họ Xa.
Hắn kể cho ta nghe một câu chuyện về nhà họ Xa.
Nhà họ Xa là hậu duệ của tổ tiên và xà nữ. Bởi , lấy đồng âm "Xa" họ, xà thần đáp ứng bảo vệ nhà họ Xa trăm năm phú quý. Nhưng trăm năm sau, nhà họ Xa vẫn không biết đủ, nghĩ ra cách dùng tà thuật để kéo dài sự che chở.
Mà tà thuật, chính là dùng huyết mạch, huyết nhục nhà họ Xa để tế tự.
Người tế tự, hoặc là ch/3t, hoặc là trở nên ngốc nghếch đần độn.
Mà Xa Tư Niên lại trở thành dị số duy nhất.
Hắn lười biếng dựa vào vai ta, : "Ta đã không còn biết, bây giờ ta rốt cuộc là người, hay là đã trở thành một phân thân của cổ thần."
Hắn cúi đầu, ngậm lấy một bông hoa ngọc lan rơi bên tai ta.
"Ta chỉ biết một chuyện, trước khi gặp muội, ta luôn cảm thấy mùa xuân sao mà dài đằng đẵng. Bây giờ, ta chỉ cảm thấy gió xuân quá nhanh, chỉ mong cầu ông trời tạm thời dừng bước, để ta cùng muội thưởng thức ánh sáng của hoa."
Hắn khẽ vung tay áo.
Một trận gió mát thổi qua, cành cây mọc ra thêm nhiều chồi non, nụ hoa nở rộ, thay thế cho những bông hoa tàn lụi.
Hắn giữ lại xuân ý ở Xa phủ, cũng giữ lại trong lòng ta.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?