Hắc Xà – Chương 4

Ta đi ra ngoài, qua khe cửa sổ thấy Như Nguyệt đang hầu hạ Xa Tư Cảnh rửa chân.

Nàng ta quỳ trên mặt đất, cổ áo mở rộng, Xa Tư Cảnh dùng ánh mắt khinh thường nàng ta, tùy ý giẫm chân lên vai nàng ta.

"Tay ngươi cũng đẹp đấy."

Nghe , Như Nguyệt lập tức đỏ mặt.

Nàng ta vội vàng gật đầu, Xa Tư Cảnh khẩy, kéo nàng ta lên.

Rèm buông xuống.

Ta quay đầu lại, cầm thùng nước, đi vào phòng, đổ chính xác lên chăn đệm của Như Nguyệt, sau đó đắp chăn khô lên, liền không ra dấu vết.

Lại ném hết kim khâu vào trong giày của nàng ta.

Lúc sau, Như Nguyệt đẩy cửa bước vào.

Vẻ mặt nàng ta mệt mỏi lại tức giận, ôm cánh tay, di chuyển đến bên giường của mình.

Nàng ta không để ý đến ai, trực tiếp nằm xuống.

Lại hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, không để ý giày mang vào, chỉ cảm thấy lòng bàn chân đau nhói.

Nàng ta chật vật quỳ trên mặt đất.

Ta đứng trước mặt nàng ta, "Lương Như Nguyệt, ngày thường chúng ta nước giếng không phạm nước sông thì hơn, nếu ngươi còn dám đến trêu chọc ta, ta chỉ có thể lấy oán trả oán."

Nàng ta cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, sự phẫn nộ trong mắt lóe lên rồi biến mất, nàng ta khanh khách : "Lâm Xuân à, ta từ trước đến nay đối xử với ngươi như tỷ muội ruột, ngươi lo lắng nhiều rồi, ngươi may mắn vào viện của Đại thiếu gia, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."

7

Ta nhận việc quét dọn sân.

Công việc này cách Đại thiếu gia xa nhất, nghe là Như Nguyệt cố ý cầu xin đại nha hoàn sắp xếp.

Nhưng dù sao cũng vừa hợp ý ta.

Ta quét sân, thỉnh thoảng lại cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nóng rực, quay đầu lại liền thấy Đại thiếu gia đang chằm chằm ta.

Hắn ngồi ở hành lang, nhàn nhã trêu chọc con vẹt, trong lòng còn ôm một nha hoàn, ánh mắt lại không hề rời khỏi người ta.

Ta nhịn xuống sự khó chịu, quay đầu đi, lại nghe thấy hắn cao giọng một câu: "Quần áo của nha hoàn đó quá rộng, các ngươi mang về sửa lại đi."

Sau hôm đó, quần áo mà ta nhận lại là một bộ váy sa mỏng thắt eo cực kỳ hẹp, mặc vào cho dù đi đứng, ngồi, đường cong cơ thể đều sẽ hiện rõ.

Ta do dự.

Đại nha hoàn vẻ mặt không tốt, thậm chí còn có chút ghen ghét, : "Sao ? Quần áo chủ tử ban thưởng, còn lề mề? Ngươi mau lên, mặc xong còn phải ra ngoài việc đó!"

Ta đành phải mặc vào.

Tối hôm đó, Đại thiếu gia lại mở miệng giữ ta lại trong phòng.

Ta thầm nghĩ không ổn, trăm phương ngàn kế từ chối, vẫn không đồng ý.

"Kêu ngươi đến thì nhanh đến đi, nhảm nhiều như gì." Đại thiếu gia nắm lấy cổ tay, kéo ta vào trong phòng.

Ta vội vàng lắc đầu.

Sắ//c dụ//c cuồng loạn trên mặt hắn càng ngày càng đậm, ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Xong đời rồi.

Xa Tư Cảnh dường như đã sắp xếp ổn thỏa từ sớm, nha hoàn vốn hầu hạ trong phòng đều lảng tránh hết, trong phòng không có một ai, tiếng kêu cứu của ta không có ai nghe thấy.

Ta chỉ có thể nắm chặt con dao nhỏ giấu trong thắt lưng từ trước, cùng lắm thì liều mạng một phen!

Miệng hắn áp sát, ta chỉ cảm thấy buồn nôn, vội vàng né tránh.

Xa phủ to lớn như , ta lại không biết nên cầu cứu ai.

Ta nhắm chặt mắt, nắm chặt cán dao, lúc bàn tay hắn đặt lên cổ áo ta, ta rốt cuộc nhịn không , vung dao lên.

Thế , bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ nổi gió mạnh, hai cánh cửa đóng chặt bị thổi tung, ngọc lan trắng bị gió cuốn vào trong, rơi xuống cạnh gối.

Có một giọng bỗng nhiên vang lên, say lòng người hơn cả gió đêm.

"Lâm Xuân, không sao rồi."

Trầm thấp, vững vàng, giống như tảng đá vô cùng đáng tin cậy.

Ta đột nhiên mở mắt, con dao trong tay bất giác rơi xuống.

Xa Tư Niên chống một tay lên gối, tấm lụa đen che mắt của hắn rơi xuống, đôi mắt màu xám bạc kia gần ta trong gang tấc, gần đến mức giống như đang chằm chằm vào dải ngân hà.

Ánh sáng lấp lánh giống như tỏa ra từ ngọc thạch

Có lẽ là do biết mắt hắn mù nên Xa Tư Niên trở thành nam tử đầu tiên mà ta dám cả gan thẳng, một cái, lại muốn thêm một cái nữa.

Ta hít sâu một hơi: "Nhị thiếu gia, sao ngài lại đến đây?"

Xa Tư Niên cau mày, vẻ mặt giống như bản thân hắn cũng không biết tại sao lại đến đây.

Trên mặt đất vang lên một tiếng re/n ri.

Ta nghe tiếng cúi đầu xuống, mới phát hiện Xa Tư Cảnh không biết đã ngã xuống đất từ lúc nào, gáy hắn đập vào cạnh chân bàn, hoàn toàn bất tỉnh.

Có một cảm giác kỳ lạ khó tả xuất hiện trong lòng, cho nên vừa rồi Nhị thiếu gia không chỉ giống như một cơn gió lao vào từ cửa sổ, còn trong nháy mắt ném Xa Tư Cảnh xuống đất để bảo vệ ta.

Lực đạo này, tốc độ này, e là ngay cả người tập võ nhiều năm cũng khó có thể , Nhị thiếu gia chân phế mắt mù, hắn thế nào mà chứ?

Thế tiềm thức của ta lại mất kiểm soát, không để ta tránh xa Nhị thiếu gia đang “kỳ lạ” như , ngược lại còn tiến lại gần, sờ soạng.

Ta chạm vào bàn tay nóng bỏng của hắn.

"Nhị thiếu gia..."

Xa Tư Niên không đáp lại, hắn cắn môi, hôn mê bất tỉnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ngã vào lòng ta.

Ta thật sự ngây người.

Bởi vì, dựa vào người ta, không phải là Xa Tư Niên, thậm chí cũng không phải là người.

Một con rắn khổng lồ màu đen cuộn tròn trong lòng ta, đầu dựa vào, bụng rắn nóng bỏng không ngừng cọ xát vào bàn tay ta.

Đuôi rắn của nó như keo dính chặt lấy chân ta.

Toàn bộ tư thế của nó giống như là thích ta đến mức không chịu nổi, muốn ở bên ta mãi mãi, không bao giờ rời xa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...