Ta suýt nữa ném khăn lau.
Giọng của Xa Tư Niên dường như mang theo ý , lại giống như ảo giác của ta.
"Lâm Xuân, mua ngươi về, cũng là để ngươi ấm giường cho ta, thế mà chuyện nhỏ như cũng không chịu ?"
Ta hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nha hoàn thân cận phải những chuyện này sao?
Rõ ràng lúc đầu khi gặp ta, hắn còn lạnh nhạt, để ta đừng để ý đến chuyện "nha hoàn ấm giường" này mà.
Bây giờ lại... lại thay đổi.
Thế , ta hắn, trường bào xộc xệch, lộ ra thân trên trần trụi, rõ ràng nhiệt độ cơ thể cao như , mà không hề chảy một giọt mồ hôi.
Bờ môi hắn bởi vì nhiệt độ tăng cao mà trở nên đỏ hơn, thậm chí còn có chút dã.
Ta như thể bị quái mê hoặc tâm trí, ngoan ngoãn cầm khăn lau trong tay một lần nữa, lau xuống.
Tấm lụa đen che mắt của hắn bỗng nhiên rơi xuống, lộ ra một đôi mắt màu bạc xám, rõ ràng là một đôi mắt không thấy gì, lại cứ chằm chằm vào ta một cách chính xác.
Khoảnh khắc đó, ta chỉ cảm thấy như nghe thấy tiếng ngọc lan trên cành nhẹ nhàng nở rộ, cả cây ngọc châu, bạch hoa, leng keng vang vọng, gió nhẹ thổi lay .
5
Sáng sớm hôm sau.
Trước khi đi thỉnh an Xa lão thái thái, ta giúp Xa Tư Niên mặc quần áo chỉnh tề.
Lúc giúp hắn vuốt phẳng vạt áo, ta bỗng nhiên cảm thấy, cái chân tàn tật này của hắn dường như dài hơn một chút, làn da vốn có chút xanh xao nhợt nhạt của hắn cũng trông có khí sắc hơn nhiều.
Ta sững sờ.
Xa Tư Niên : "Sao ? Nhìn đến mê mẩn rồi?"
Hắn từ trước đến nay lạnh lùng, cho nên dù đột nhiên ra những lời này, cũng không hề mang theo chút dịu dàng nào.
Giọng điệu nghiêm túc như thể thật lòng hỏi ta, lại giống như một thiếu niên chưa trải sự đời, cứng nhắc học theo lời , hành vi cử chỉ của người khác, cho rằng có thể lấy lòng ta.
Ta đỏ mặt lắc đầu, nhớ đến Xa Tư Niên không thấy gì, mới nhỏ giọng đáp: "Không có. Thiếu gia, chúng ta đi thôi."
Xa Tư Niên đi lại khó khăn, chúng ta đi chậm, là người đến cuối cùng.
Xa lão thái thái và những người khác đã bắt đầu dùng bữa.
Có một tiểu nha hoàn liếc mắt thấy chúng ta, lại lười biếng không chịu đi tới đón.
Chờ chúng ta đứng rất lâu, Đại thiếu gia nhà họ Xa, Xa Tư Cảnh mới ngẩng đầu, hắn vừa ra hiệu nha hoàn gắp thức ăn cho hắn, vừa : "Ồ, đệ đệ đến rồi, sao không ngồi, đệ không thấy, nha hoàn bên cạnh đệ cũng không thấy? Nha hoàn lười biếng, nên ."
Hắn xong, ánh mắt lại đảo trên người ta, đánh giá từ trên xuống dưới.
Ánh mắt đó, giống như bôi mỡ heo, da/am đãng, tràn đầy sắc dục và xâm lược.
Ta nhịn không cảm thấy buồn nôn, quay mặt đi.
Vô liếc Xa Tư Niên, mới phát hiện không biết từ lúc nào, hắn đã không đũa, nắm chặt tay phải, khóe miệng mím lại, trông cực kỳ khó chịu.
"Ta nghĩ xem, nên thế nào mới tốt đây? Chỉ tiếc là ngươi da thịt mịn màng, trắng trẻo nõn nà, khiến người ta nhịn không muốn thương tiếc ngươi." Xa Tư Cảnh chống cằm, tiếp tục , "Chi bằng, đến bên cạnh bản thiếu gia hầu hạ đi?"
Ta thấy Như Nguyệt phía sau hắn sắc mặt đại biến, ta đầy kiêng kỵ.
Còn ta, chỉ muốn trốn thật xa.
Nhưng xem ra lời đồn quả thật không sai, Nhị thiếu gia không sủng ái, Đại thiếu gia mà có thể ở trước mặt công khai đòi người của hắn.
Ta miễn cưỡng một tiếng, vừa định từ chối.
"Đại ca, nàng ta không ." Xa Tư Niên lại mở miệng.
"Ngươi là cái thá gì!"
Hắn trực tiếp ném đôi đũa dính đầy mỡ tanh vào mặt Xa Tư Niên.
Xa Tư Cảnh vẫn chưa hả giận, lớn tiếng : "Ngươi giống hệt như người mẹ mệnh yểu của ngươi, cũng chỉ là một vật tế thần của Xa phủ chúng ta thôi, giữ ngươi lại, là vì tế tự, để bảo vệ phúc trạch của Xa gia ta duy trì không dứt, ngươi còn cho rằng mình là thiếu gia sao, lại dám chuyện với ta như ?"
Hắn vỗ bàn, tức giận đến mức không thể kiềm chế.
Mà Xa lão thái thái đang ngồi ở vị trí gần đấy chỉ thản nhiên : "Được rồi, lúc ăn cơm nên tâm bình khí hòa. Chỉ là một nha hoàn thôi, ăn xong liền để nó đến sân của con, Tư Cảnh, đừng vì loại hạ nhân này mà tức giận."
Bờ môi Xa Tư Niên trắng bệch trong nháy mắt, hắn ngẩng đầu hướng về phía ta, lại cúi đầu xuống.
Giống như một thiếu niên đáng thương, mờ mịt.
Không hiểu sao trong lòng ta lại thấy nhói đau.
Xa lão thái thái tiếp tục : "Nói đến tế tự, lần trước ta không nghe thấy thần âm, chắc là cảm thấy không hài lòng, mấy ngày nữa lại phải tế thêm một lần."
Xa Tư Cảnh vui mừng vỗ tay: "Đúng , Xa Tư Niên, chẳng phải ngươi còn một chân sao? Lần này có thể phái đi việc rồi."
Ta bọn họ, không biết tại sao nhà giàu có thể dễ dàng ra những lời tàn nhẫn, máu lạnh như .
Ta càng kỹ bọn họ càng ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc. Đồng tử của lão thái thái và Xa Tư Cảnh trong nháy mắt bỗng nhiên từ hình tròn biến thành dọc, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Xa Tư Niên cúi đầu, nhỏ giọng : "Vâng."
Tế tự nguy hiểm như , hắn mà lại đồng ý?!
6
Ta bị ép phải bất đắc dĩ đến sân của Đại thiếu gia.
Như Nguyệt căm hận chằm chằm ta, còn chưa đợi người khác đi xa, liền ghé vào tai ta nhỏ: "Ngươi đừng tưởng vào viện này rồi, ngươi sẽ cao hơn ta một bậc, trò hay, còn ở phía sau đó."
Quả nhiên, ngày hôm đó trong bộ quần áo ta cầu phải mặc treo lủng lẳng kim khâu, chăn đệm cũng bị người ta dùng nước bẩn ướt.
Mặt ta không cảm đám nha hoàn đang vừa xem kịch vui vừa chế nhạo.
Trước đây ta nhịn, là bởi vì thời cơ chưa đến.
Bây giờ còn nhịn, chỉ khiến người khác nước lấn tới.
Bạn thấy sao?