“Hát hay quá, hát hay quá.”
“Không biết sau này còn có cơ hội nghe lại không?”
Mấy ông bà già vừa cảm thán vừa không nỡ rời đi, hy vọng có thêm một buổi nữa.
“Thưa các cụ, nếu có cơ hội, chúng con sẽ quay lại. Sau này nếu có biểu diễn ở nhà hát lớn, chúng con cũng sẽ mời các cụ. Mong các cụ giúp chúng con tuyên truyền nhiều hơn về buổi kinh kịch hôm nay.”
Thẩm Tiêu đứng bên ngoài xe, giải thích với họ như , giọng tuy bình thản rất có sức nặng.
Tay tôi đang tẩy trang khựng lại một chút, Thẩm Tiêu này... thật sự vẫn hiểu tôi như , vẫn khiến người ta rung như .
“Cô lên hot search rồi!” Đỗ Lam đưa điện thoại ra, ánh mắt ngưng trọng.
[Giang Yêu Yêu Thẩm Tiêu ngoại .]
[Giang Yêu Yêu Đoàn kinh kịch Bắc Thành.]
Hai từ khóa, đỏ đến đen.
Có người tung tin tôi đăng ký vào đoàn kinh kịch Bắc Thành, khóc lóc tố cáo bản thân học kịch mười mấy năm, lại bị diễn viên chiếm chỗ.
Ngay sau đó lại có người đăng tải hình ảnh chúng tôi biểu diễn ở làng hôm nay, Thẩm Tiêu đứng ở góc khuất, vẫn bị chụp lại.
[Giang Yêu Yêu chẳng phải có kim chủ sao? Sao lại còn đến đây tranh giành!]
[Thương Quý Như Du, bị một con hát hạng ba đào góc tường.]
[Còn tin Phật nữa chứ, chẳng khác gì một gã đàn ông hôi thối!]
[Có ai còn nhớ Giang Yêu Yêu là người đã từ bỏ nghệ thuật để vào giới giải trí kiếm tiền không? Bây giờ bám kim chủ rồi chuẩn bị an nhàn sao?]
Đây còn là những bình luận ôn hòa, có những bình luận, quả thực không thể chấp nhận .
Tôi liếc Thẩm Tiêu đang gọi điện thoại bên ngoài, với Đỗ Lam:
“Đăng thông cáo đi, cứ tôi và Thẩm Tiêu không có quan hệ gì, kỳ thi vào đoàn kinh kịch Bắc Thành, tôi cũng sẽ rút lui.”
“Được.”
Đỗ Lam đang trao đổi với đội ngũ về cách viết thông cáo, đột nhiên kích .
“Thẩm Tiêu... không, không phải Thẩm Tiêu, tập đoàn Thẩm Thị đăng thông cáo rồi!”
“Cái gì?” Tôi vội vàng mở điện thoại, tìm đến danh sách theo dõi.
Quả nhiên, thông cáo của tập đoàn Thẩm Thị đang ghim lên đầu.
[Tôi từng một lòng hướng Phật, chính ấy, một thân thanh y trang điểm, đã chắn ngang con đường tôi đến với thần Phật. Vậy nên, ấy mới là ánh sáng trong lòng tôi. Chúng tôi từng chia ly, hiện tại đang theo đuổi, xin mọi người đừng ác ý suy đoán.]
Ảnh kèm theo là hình ảnh tôi hát kịch trên sân khấu thời đại học.
Rất rõ ràng, đây là do Thẩm Tiêu viết.
Nhìn thấy thông cáo này, tâm trạng tôi phức tạp khó tả.
Vậy là, Thẩm Tiêu hắn... đã quen biết tôi từ lâu rồi.
Nhưng, Quý Như Du thì sao?
Một bộ phận cư dân mạng rất tức giận, chạy đến Weibo của Quý Như Du an ủi.
Quý Như Du đăng một bài Weibo: [Bao nhiêu năm qua, rốt cuộc là đã trao nhầm người!]
Lòng tôi dâng lên một nỗi áy náy tột độ.
Thẩm Tiêu hắn, rốt cuộc muốn gì?
16
Tối hôm đó, Thẩm Tiêu đưa tôi đến tham dự một buổi tiệc tối.
Xe vừa dừng lại, tôi đã thấy Quý Như Du lộng lẫy bước vào hội trường.
Bước chân tôi vừa xuống xe khựng lại, vội vàng rụt người trở vào: “Tôi không đi đâu.”
“Yêu Yêu!” Thẩm Tiêu có lẽ không ngờ tôi lại đổi ý vào phút chót, giọng cũng nặng nề hơn: “Đi cùng tôi tham gia hoạt khó khăn đến sao?”
Tôi khoanh tay trước ngực: “Không đi!”
“Em không muốn rời đi sao?”
“Vị hôn thê của còn ở bên trong kìa, mà còn muốn tôi khoác tay đi vào sao?” Tôi trừng mắt hắn: “Thẩm Tiêu à Thẩm Tiêu, không ngờ còn có tiềm chất của một gã tra nam!”
“Tình cũ mới gặp nhau, không sợ bị lật xe sao?!”
“Vừa tôi, vừa lại muốn mập mờ đính hôn với người khác!”
Nói xong, tôi mạnh tay đóng sầm cửa xe: “Bác tài, chúng ta đi!”
“Không phải, Giang tiểu thư, hay là vẫn nên vào cùng Thẩm tổng đi.” Tài xế dường như đang cố nhịn , Thẩm Tiêu bên ngoài xe, lại quay đầu nhịn lại.
“Không!”
Giây tiếp theo, Thẩm Tiêu trực tiếp mở cửa xe, túm lấy nách tôi kéo ra ngoài: “Giang Yêu Yêu! Em đang linh tinh cái gì hả?”
“Tôi...”
“Yên tâm, sẽ không để em phải chịu điều tiếng đâu.”
Hắn chỉnh lại vạt váy cho tôi, khẽ cong môi : “Đi thôi.”
Vừa bước vào hội trường, hai người chúng tôi đã thu hút vô số ánh mắt.
Chỉ vài bước ngắn ngủi, tôi đi mà lòng đầy lo lắng.
Rất nhiều người đang cúi đầu xì xào bàn tán, tôi thậm chí còn thấy bà nội của Thẩm Tiêu, vị lão thái thái sang trọng quý phái kia.
Lão thái thái cũng ngẩn người một chút.
Bước chân tôi khựng lại, xong rồi, hỏng mối lương duyên tốt đẹp của cháu trai người ta, không biết lão thái thái có ăn thịt tôi không.
“Bà nhà có khi nào bị chọc tức chết không?” Tôi nghiến răng nghiến lợi nhỏ bên tai Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu nghiêng đầu nghe tôi xong, trực tiếp không để ý đến tôi.
“Xong rồi, bà nhà đang đi về phía này, bà ấy sẽ không đánh tôi chứ?”
“Xong rồi, vị hôn thê của cũng đến rồi, ấy sẽ không tát tôi một cái chứ?”
Má ơi, tôi thật sự sợ lắm.
“Giang Yêu Yêu, bao nhiêu năm rồi, sao em vẫn nhiều lời như ? Chẳng trách bọn trẻ nhà mình cũng lắm mồm như thế.”
Hai người càng lúc càng tiến lại gần, tôi muốn rút tay lại, lại bị Thẩm Tiêu kẹp chặt không buông.
“Thẩm...”
Quý Như Du vừa mở miệng, tôi đã vội vàng rút tay ra: “Mọi người đừng hiểu lầm nhé, chúng tôi không có quan hệ gì đâu!”
Thấy hai người ngơ ngác, tôi tiếp tục giải thích: “Thật đấy! Ngày mai tôi sẽ về nhà ngay.”
“Cô không đi!”
Hai người đồng thanh.
“Hả?”
16
“Vậy là, Quý Như Du là em họ của ?”
Thẩm Tiêu gật đầu, vặn nắp chai nước cho tôi: “Em bớt giận đi, tôi đã giải thích rồi, là tự em không tin thôi.”
Trên đường về sau bữa tiệc tối, Thẩm Tiêu đã giải thích mọi chuyện.
Quý Như Du cũng đăng lại một bài Weibo.
[Hoàn thành nhiệm vụ bà ngoại giao phó, trợ công cho hành trình theo đuổi vợ của họ kết thúc! Anh họ, tiếp theo xem đấy! @Thẩm Tiêu]
Còn kèm theo một tấm ảnh giơ ngón tay hình chữ V.
Bạn thấy sao?