13
Tôi sợ nước, là vì hồi tiểu học từng suýt chết đuối một lần.
Còn nhớ khi đó bàn chân chạm đáy nước, từ từ, dường như không cần hít thở nữa.
Cảm giác khó chịu vì sặc nước dần biến mất.
Tôi biết mình sắp chết rồi.
Trong mơ hồ, có một bóng dáng mờ ảo lao tới xuyên qua mặt nước.
Khi ý thức trở lại.
Tôi đã nằm trên bờ.
Bên cạnh là Cố Huân, lo lắng đến sắp khóc, cả người ướt đẫm.
Đó là lần đầu tiên tôi ôm lấy ta.
Có lẽ cũng từ khi đó, tôi bắt đầu dần dần thích Cố Huân.
14
Trong trại có chỗ thay đồ rửa ráy, đợi tôi thay xong quần áo khô đi ra.
Lâm Bạch Sương đứng ngoài, mắt đỏ hoe, giọng mang theo tiếng khóc:
“Học tỷ, xin lỗi, em thật sự không biết sẽ như ……”
Lời thì với tôi, tay lại níu chặt ống tay áo Cố Huân.
Vài nam sinh đứng cạnh cũng hùa theo:
“Đúng Học tỷ, Bạch Sương cũng không cố ý đâu.”
“Cô ấy chỉ là mải mê chụp ảnh quá, muốn chụp chị đẹp hơn một chút.”
“Chỉ là tai nạn thôi, đừng trách ấy……”
Không ngờ Cố Huân hất mạnh tay ta ra.
Mặt ta u ám, giọng lạnh lùng chưa từng có:
“Em vừa tới trại, đặt ba lô xuống đã là người đầu tiên nhảy xuống bơi mấy vòng. Em em không biết chỗ đó sâu sao?
“Xin lỗi Miểu Miểu đi, bằng không, mời em rời khỏi đây.”
Lâm Bạch Sương bị quát, ngẩn ra, sau đó “oa” một tiếng bật khóc.
Nước mắt ào ạt tuôn xuống, cảnh lập tức rối loạn.
Thái dương tôi nhói giật giật, toàn thân lạnh buốt, chẳng muốn câu nào.
Chu Triết vẫn đứng bên cạnh tôi.
Lúc này hơi cúi người, cẩn thận quan sát sắc mặt tôi.
“Còn choáng không? Có buồn nôn không? Em muốn tiếp tục ở lại đây, hay chúng ta rời đi trước, đều .”
Cố Huân vội chen đến trước mặt tôi, “Miểu Miểu, để đưa em về.”
Tôi vượt qua ta, về phía Chu Triết.
“Anh đưa em đi đi.”
14
Trên xe trở về, không khí có chút yên tĩnh.
Tôi phong cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh về phía sau, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nghe tối nay sẽ có mưa sao băng, đã đến tận đây rồi, mà vẫn lỡ mất.”
Lời vừa dứt, Chu Triết bẻ tay lái.
Xe gọn gàng quay đầu, rẽ sang một con đường nhánh khác.
“Ơ?” Tôi ngẩn người, “Không phải là về sao?”
Anh một tay nắm vô-lăng, gương mặt nghiêng trong ánh hoàng hôn hiện rõ đường nét góc cạnh.
“Em tiếc sớm quá rồi. Trời còn chưa tối, mưa sao băng cũng chưa đến, ai chúng ta đã lỡ mất?”
Không ngờ trên núi còn có một khu cắm trại khác.
Chỗ này địa thế cao hơn, tầm thoáng đãng, còn có lều cho .
Trời dần buông tối.
Bầu trời sao lại càng thêm rõ ràng.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên tấm thảm picnic đã trải sẵn.
Khi ngôi sao băng đầu tiên xé toạc màn đêm xanh thẫm, tôi vội nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện.
“Tôi muốn học bơi! Sẽ không bao giờ sợ nước nữa!”
Bên tai vang lên tiếng trầm thấp của Chu Triết: “Tên em có nhiều chữ “Thủy” thế, mà vẫn sợ à?”
“Sợ chứ, mẹ tôi bảo ngũ hành của tôi cực kỳ khuyết Thủy nên mới đặt tên như . Nhưng tôi nghĩ sáu chữ Thủy cũng chưa đủ, hôm nay em thấy đó, tôi suýt chết đuối.”
“Vậy thì……” Anh quay đầu, ánh mắt dưới bầu trời sao sáng lấp lánh, “Thêm một chữ nữa thì sao?”
“Hả?” Tôi không hiểu.
“Tên của cũng có chữ Thủy.”
Giọng chậm rãi, như dòng suối nhẹ chảy.
“Đem phần Thủy của cộng cho em, có đủ không?”
Mặt tôi bỗng chốc nóng rực, tim đập loạn nhịp, vội vàng quay đầu bầu trời sao:
“Anh… không ước sao?”
“Anh ước rồi.” Giọng nhẹ nhõm.
“Ước gì?”
“Anh mong người thích, tất cả nguyện vọng đều thành sự thật.”
Mặt tôi càng nóng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nói ra nguyện vọng thì không linh nghiệm nữa…… hơn nữa, sao không ước cho chính mình?”
“Vậy thì đổi một cái khác.” Anh thuận miệng, giọng đột ngột trầm thấp, hòa cùng gió đêm.
“Anh mong trời ban một người có thể đánh bại thanh mai trúc mã.”
“Anh gì?” Tôi không nghe rõ, theo phản xạ quay đầu hỏi.
Chu Triết đã nằm xuống, ngửa đầu trời sao, vô tội.
“Không có gì, chẳng phải em nguyện vọng ra sẽ không linh sao?”
Bạn thấy sao?