12.
Không ai để ý đến thế giới nội tâm của hoàng tử đã bị sụp đổ.
Mẹ kế của Lọ Lem mang theo bé đến trước mặt tôi.
"Nữ hoàng, đã lâu không gặp.”
"Ban nãy thần thấy công chúa Bạch Tuyết, có vẻ như tinh thần công chúa hôm nay rất tốt!"
Vâng, tôi đã biết gia đình Lọ Lem từ lâu.
Là mẹ kế, chúng tôi chắc chắn có vô số điều để .
Mẹ kế nhẹ nhàng thở dài: “Trước kia người với thần, chúng ta nên dạy dỗ con theo sở thích của chúng nó.”
"Người đúng. Con lớn của thần đã bắt đầu đi du lịch khắp thế giới. Con thứ hai của thần cũng đang học trường nghệ thuật và sắp trở thành một họa sĩ."
Cô vỗ nhẹ vào tay Lọ Lem: “Chỉ có Lọ Lem là luôn không chịu rời khỏi vòng tay thương của thần.”
"Con bé muốn trở thành nhà thiết kế để mọi phụ nữ đều có thể mặc những bộ quần áo phù hợp với mình".
Cô ấy như thể bản thân đang rất buồn phiền, thực ra trong mắt ấy chỉ toàn là sự khoe khoang.
Haha, không hổ danh là nữ phụ ác độc.
Mọi người thấy đấy, nếu không có những hạn chế của cốt truyện, ai lại thích một hoàng tử vô dụng chứ?
…
Nhưng cốt truyện vẫn có ý nghĩ của riêng mình.
Ở đầu cầu thang, chiếc dép thủy tinh của Lọ Lem vẫn thất lạc.
Lọ Lem buồn bã suốt đường về nhà trên xe ngựa của tôi.
"Đó là quà mà mẫu thân tặng thần, kì lạ, sao có thể thất lạc chứ?"
Mẹ kế kiên nhẫn an ủi : “Không sao hết, ta có thể cho con một đôi khác.”
Lọ Lem bảo người hầu ngày mai hãy đi tìm nó.
Tôi im lặng một lúc, có lẽ hoàng tử sẽ lấy chiếc giày thủy tinh, rồi bắt đầu tuyển phi khắp thiên hạ.
13.
Quả nhiên, ba ngày sau có tin hoàng tử nhặt một chiếc giày thủy tinh.
Bạch Tuyết đang luyện kiếm đã đến đây để chuyện phiếm với tôi.
"Hằng ngày ta gì chứ?”
"Là người thừa kế vương quốc, chẳng phải ta nên học tập thật chăm chỉ rồi kế vị sao?
"Tại sao ta hết nhảy xuống biển, rồi lại đi nhặt giày chứ? Rốt cuộc não bộ của ta từ gì ?”
Thành thật mà thì tôi cũng không hiểu lắm.
Bạch Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi : "Anh ta không phải là người thừa kế đúng cách của vương quốc."
“Con dân của ta chắc đang trong trạng nước sôi lửa bỏng.”
Bạch Tuyết giơ kiếm lên: “Mẫu thân, chúng ta hãy đi cứu những người dân đáng thương đang gặp khó khăn đi!
“Những người đó sống rất khổ, họ thậm chí còn không có đủ tiền để mua một miếng bánh mì.”
“Nếu người thừa kế của một quốc gia chỉ cho thần dân của mình đau khổ, thì có nghĩa là ta không xứng đáng với vị trí đó.”
Tôi lặng lẽ ấy và mỉm .
"Bảo bối của ta, con phải biết, phụ thân của con rất có thể sẽ không đồng ý."
Thanh kiếm phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của .
“Mẫu hậu, con nhất định sẽ thuyết phục phụ hoàng đồng ý.”
Mọi người thấy đấy, có quyền đưa ra lựa chọn, chúng ta có thể trở thành người chủ vận mệnh của mình.
…
Bạch Tuyết rằng trước đây luôn cảm thấy thế giới này rất kỳ lạ.
“Kể từ khi con sinh ra, mọi người đều rằng, con xinh đẹp như , nhất định sẽ cưới hoàng tử dũng nhất.”
"Như thể phần thưởng cao nhất trong cuộc đời con chính là cưới một người đàn ông ."
"Kết hôn với một công chúa cũng là phần thưởng dành cho một chiến binh dũng cảm."
Trong mắt hiện lên sự nghi ngờ: "Tại sao chứ? Tại sao con chỉ có thể ngồi trong lâu đài tòa thành cao vút bao phủ và chờ đợi người chiến thắng chọn mình. Hoặc con phải trải qua thật nhiều đau khổ để rồi chờ đợi hoàng tử đến cứu."
"Con muốn mình là người chiến thắng chứ không phải là phần thưởng để ban tặng cho kẻ khác."
"Tất nhiên là con có thể, chỉ cần đó là điều mà con muốn."
Khi công chúa trong truyện bắt đầu suy nghĩ, phát hiện rằng, gả cho một hoàng tử thực sự chả phải việc tốt đẹp gì cả. ―――――
Khi nhân vật chính tốt bụng và nhân vật phụ độc ác không còn tranh giành hoàng tử nữa, họ sẽ phát hiện ra rằng trên đời còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa, mỗi chuyện đều hạnh phúc hơn việc cưới hoàng tử rất nhiều.
Bạn thấy sao?