3.
Hoàng tử bối rối.
Anh ta không hiểu tại sao ba người phụ nữ có mặt lại phớt lờ hắn.
Nhưng ta lại cố chấp tin rằng, người cứu mình nhất định là vị công chúa kia.
Hoàng tử hăng hái ngồi dậy: "Công chúa xinh đẹp, ta có thể mời nàng tới lâu đài của ta không?"
Tôi gạt ta sang một bên.
Người ở đẳng cấp như mà cũng muốn vấy bẩn nữ nhân của ta ngay trước mặt ta sao?
"Ngươi thật là vô liêm sỉ, ai lại đi mời một về nhà cùng mình ngay sau khi gặp mặt chứ."
Hoàng tử giải thích với lời đầy ẩn ý: “Nữ hoàng, người ghen tị với vẻ đẹp của công chúa à?”
Nghe hắn thốt ra những lời bay xa thực tế cả ngàn trượng, không tiếng người, tôi giận mà không có chỗ phát tiết.
Tay tôi ngứa ngáy, tôi thật sự muốn cho ta ăn một cái tát.
"Ta ghen tị bà nội ngươi ấy!"
"Ta ghen tị ngươi quá trắng, muốn bà nội của ngươi, rồi chứ!"
Tôi không du hành xuyên thời gian chỉ để đến cãi nhau qua lại với hoàng tử.
Trong lúc chúng tôi chuyện, nàng tiên cá đã lặn xuống biển, trốn sau những tảng đá ngầm, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
Tôi kéo hoàng tử đến bờ biển, ấn đầu ta xuống nước, mặc kệ tiếng hét kinh sợ của ta.
"Ngươi có thấy không? Đây mới là ân nhân cứu mạng của ngươi!"
Hoàng tử như con thiên nga bị rơi cánh, lắp bắp :
"Tại sao, tại sao lại là nàng tiên cá!"
"Ngươi đang ở biển, quản rộng như gì?"
Tôi chỉ vào nàng tiên cá: “Cô ấy vừa đưa ngươi lên, ta với Bạch Tuyết đều tận mắt thấy.”
Hoàng tử như mất trí, đi lại giữa Bạch Tuyết và Nàng tiên cá.
Sau đó, ta như nhận ra gì đó:
"Ta hiểu rồi!"
Anh ta đưa tay chỉ vào Bạch Tuyết: “Nàng ta, cho nên muốn nhận lấy công lao cứu ta!”
Anh ta tiếp tục nhảm, trên mặt dương dương đắc ý: “Công chúa đều muốn gả cho hoàng tử, vì nhất định nàng cũng muốn gả cho ta.”
"Mặc dù nàng đã dối, ta có thể tha thứ cho nàng——"
Tôi đá ta một cái trở về biển. Đây là hoàng tử gì chứ, rõ ràng là một tên đàn ông đầu óc không bình thường!
4.
Sau khi tạm biệt Nàng Tiên Cá, tâm trạng Bạch Tuyết trên đường về rất nặng nề.
Tôi hỏi ấy có chuyện gì.
Cô ấy : “Mẫu thân, con không hiểu.”
"Bọn họ với con: Một công chúa chỉ thành công khi cưới một hoàng tử.”
“Nhưng con không thích vị hoàng tử đó.”
Tôi mỉm , đúng là phải tận mắt thấy mới có tác dụng.
Không có ai sinh ra đã có bộ não thương. Nếu có thì chắc chắn do họ đã bị tẩy não.
“Con là công chúa, là con của nhà vua, con có rất nhiều sự lựa chọn, không nhất định là phải gả cho hoàng tử mới gọi là thành công.”
"Con có thể mãi mãi không lấy chồng không?”
"Chỉ cần con muốn, con có thể bất cứ điều gì."
Bạch Tuyết lâm vào trầm tư.
“Cho dù con không gả cho hoàng tử, con vẫn có tư cách trở thành một công chúa sao?”
Tôi gật đầu: “Tất nhiên rồi con !”
"Con xinh đẹp, tốt bụng và cao thượng, không chỉ có tư cách trở thành một công chúa.”
"Mà chỉ cần con muốn, con sẽ có đủ tư cách trở thành một nữ chiến binh, đủ tư cách trở thành một nữ vương điện hạ.”
"Cuộc đời có rất nhiều sự lựa chọn. Ai với con rằng phải cưới một người mới có thể thành công chứ?"
Gương thần trên tường yếu ớt : "Ngươi loạn đủ rồi đấy!”
"Nếu một công chúa không kết hôn với một hoàng tử thì ấy chẳng khác gì một công chúa!"
Tôi liếc gương thần, lạnh lùng : “Ta đang rất vui vẻ, đừng có ép ta phải tát ngươi.”
Gương thần nghe xong lập tức im lặng.
Suy cho cùng, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi ném nó vào lò sưởi.
Công chúa vẫn là công chúa, dù có hoàng tử hay không thì ấy vẫn là công chúa.
Bạn thấy sao?