Gương Mặt Em Đáng [...] – Chương 4

Anh tôi tát thẳng vào mặt hắn.

“Mày không thấy em tao đang bị thương à? Ai cho phép mày bật lửa?”

Kỷ Bác Hiểu cúi đầu khúm núm, liên tục xin lỗi.

“Nhưng mày đúng một chuyện: Hắn ta… đáng chết.”

Anh tôi đưa điếu thuốc lên mũi ngửi nhẹ, rồi quay sang với vệ sĩ bên cạnh:

“Lôi nó ra ngoài, chặt hết tay chân.”

“Miệng thì nhét đầy pháo. Không phải thích nhét thuốc lá vào miệng người khác sao? Cho nó thử mùi đó đi.”

Báo ca như một đống thịt nát bị kéo lê đi, không khác gì bùn đất.

Kỷ Bác Hiểu thở phào nhẹ nhõm, liền quay sang nịnh bợ tôi:

“Đại ca, giờ em mới nghi ngờ từ đầu đến cuối có khi đều là Báo ca giở trò, bày mưu để em thua bạc.”

“Chắc chắn hắn muốn đẩy em vào đường cùng, để bắt em bán mình cho hắn.”

Anh tôi gật đầu:

“Cũng có lý. Trước đây hắn đúng là từng quản lý sòng bạc trong nước.”

Mặt Kỷ Bác Hiểu sáng lên:

“Đúng, chính vì thế nên hắn mới lừa em vào bẫy, buộc phải đem người đi bán… Chỉ là không ngờ người đó lại là em của đại ca…”

“Em… em đã không bảo vệ ấy. Em nghe lời Báo ca nên mới chuyện đó… Mong đại ca, mong Yến Yến tha thứ cho em!”

Hắn vừa vừa quỳ bò đến bên giường, nước mắt rưng rưng tôi.

“Yến Yến, biết ước mơ của em là gả cho … Anh đã chuẩn bị nhẫn cầu hôn rồi. Chờ em khỏe lại, chúng ta kết hôn, không?”

“Cả đời này sẽ ở bên em, dù em có thế nào… cũng em!”

Vừa , hắn vừa lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn kim cương.

Anh tôi đứng bật dậy, ánh mắt hơi chao đảo.

“Mày thật sự định cầu hôn con bé?”

Kỷ Bác Hiểu gật đầu đầy chân thành:

“Phải. Em muốn chăm sóc ấy cả đời.”

Hắn tưởng rằng sau câu đó, tôi sẽ mềm lòng. Nhưng không…

Bốp!

Anh tôi tung một cú đá thẳng vào mặt hắn.

“Con mẹ nó, mày là cái thá gì mà cũng dám mấy câu đó?”

Kỷ Bác Hiểu choáng váng, ôm mặt ngơ ngác.

“Đại ca… Em và Yến Yến thật lòng nhau mà!”

Anh tôi bật lạnh, giật lấy chiếc nhẫn trong tay hắn.

“Chỉ thôi à? Một cái nhẫn hột xoàn nhỏ như hạt cát mà cũng dám mang đến cho em tao?”

Đúng lúc đó, tôi từ từ tỉnh lại.

Vừa thấy chiếc nhẫn trong tay tôi, ký ức đau đớn lập tức ập đến, khiến tôi bật khóc.

Anh tôi nghe thấy tiếng tôi, lập tức nhào tới nắm chặt tay tôi.

“Tiểu Phượng, ngoan nào. Em thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Tôi cố gắng mở miệng, khó khăn lấy chiếc nhẫn từ tay .

“Anh… chiếc nhẫn này… là do em tự thêm dành dụm mua … Hắn không có tiền mua nhẫn, nên em…”

Anh tôi nghe thì mặt biến sắc.

“Mẹ kiếp! Đã ăn bám còn mặt dày!”

Chát!

Lại một cú tát nữa giáng xuống mặt Kỷ Bác Hiểu. Má hắn lập tức sưng vù.

“Yến Yến! Chẳng phải em từng với là giữa chúng ta không có phân biệt gì cả sao?”

“Là Báo ca lừa , mới ! Em tha thứ cho đi, em mà! Anh thật sự em!”

Hắn vừa khóc vừa quỳ bò đến bên giường, gào khóc cầu xin.

Tôi tôi, khó nhọc :

“Anh à… mặt em… là do hắn rạch…”

Tôi nức nở, cố kể lại sự thật.

Anh tôi luôn bệnh hoạn mà ám ảnh với gương mặt của tôi, vì nó giống hệt mẹ.

Chỉ cần tôi bị muỗi đốt một nốt, cũng có thể phái người đi cả tổ.

Khi nghe chính miệng tôi rằng gương mặt này bị Kỷ Bác Hiểu hủy hoại…

Anh tôi hoàn toàn mất kiểm soát.

“Mẹ kiếp! Tao sẽ lột da mặt mày ra, cho chó ăn!”

Anh tôi ra lệnh cho người giữ chặt Kỷ Bác Hiểu, rồi rút từ người ra một con dao nhỏ, đâm thẳng vào da mặt hắn.

Không phải rạch — mà là đâm, sau đó từ từ lột lên từng chút một.

Tiếng thét đau đớn vang lên xé họng, rồi hắn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Anh tôi dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì đó.

“Làm … còn quá nhẹ nhàng với hắn.”

Anh cầm điện thoại lên, gọi cho thuộc hạ.

“Tao nhớ bọn mày mới nghiên cứu ra một kiểu tra tấn mới, chuyên dùng với mấy đứa lì lợm đúng không?”

Đầu dây bên kia trả lời:

“Đúng ạ, chưa từng thử… Không chắc có người không…”

“Lão đại, cũng biết mấy trong trại là hàng hiếm, chết rồi thì tổn thất lớn lắm…”

Anh tôi nhếch môi lạnh, chỉ tay vào Kỷ Bác Hiểu đang nằm như xác chết dưới đất:

“Lấy hắn ra thử đi. Có chết cũng chẳng ai tiếc.”

Ngay lập tức, Kỷ Bác Hiểu bị khiêng đi như con heo bị chọc tiết.

Hắn giật mình tỉnh lại giữa cơn đau, gào lên trong hoảng loạn:

“Mấy người định đưa tôi đi đâu?! Yến Yến! Cứu với!”

Đúng lúc đó, vệ sĩ vừa nãy bước vào, báo cáo:

“Đại ca, A Báo chết rồi.”

Anh tôi cúi người, nắm lấy tay tôi.

“Em à, em nghe thấy rồi chứ? Ai dám vào em… đều phải chết.”

Sau đó, ra lệnh cho vệ sĩ kể chi tiết cách A Báo chết.

“Phải sao để em thấy hả dạ.”

Thế là, tôi nghe hết mọi chuyện về cái chết thê thảm của A Báo.

Hắn bị tra tấn dã man, rồi bị quăng vào thùng nước bẩn.

Nước dơ ngấm vào vết thương khiến hắn đau đớn gào thét, họ nhân cơ hội đó cạy miệng hắn ra.

Đoàng! Đoàng! — mấy quả pháo nổ vang trong khoang miệng.

Sau đó, thi thể cháy khét khiêng ra, đợi tôi xử lý bước cuối.

“Cho chó ăn đi.”

Vệ sĩ nhận lệnh, lập tức kéo xác đi.

Tôi nghe đến đó thì nghẹn thở, lồng ngực đau nhói, rồi bật dậy nôn ra một ngụm nước chua.

Anh tôi hoảng hốt, lập tức gọi bác sĩ vào kiểm tra.

Bác sĩ bắt mạch, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“Dường như… tiểu thư đang mang thai.”

Kỷ Bác Hiểu nghe thấy liền phấn khích, lập tức giãy khỏi tay hai gã đang giữ, lết đến bên giường tôi.

“Yến Yến! Em nghe thấy không? Chúng ta có con rồi!”

“Đại ca, Yến Yến mang thai con em! Đứa bé không thể thiếu bố !”

Hắn tưởng rằng đó là chiếc vé cứu mạng của mình.

Nhưng hắn không biết, tôi luôn có một kiểu chiếm hữu bệnh hoạn đối với tôi.

Bởi vì gương mặt tôi giống hệt mẹ.

Anh từng , chỉ cần tôi không bị ai chạm vào, sẵn sàng nuôi tôi cả đời như một nàng công chúa.

Lúc nãy, chỉ mới nghe Kỷ Bác Hiểu muốn cầu hôn, tôi đã nổi điên.

Giờ nghe tôi… mang thai với hắn…

Anh tôi hoàn toàn phát điên.

“Mày vừa cái gì? Một thứ cặn bã như mày… mà dám khiến em tao mang thai?”

Kỷ Bác Hiểu cuối cùng cũng nhận ra không khí đang thay đổi theo hướng chết chóc.

Hắn run rẩy, siết chặt tay tôi, mặt trắng bệch.

“Đại ca… Yến Yến từng muốn cùng em xây dựng gia đình.”

“Cô ấy … muốn ở bên em mãi mãi, chúng em là một gia đình mà…”

Vừa dứt lời, ánh mắt tôi rực lửa như muốn thiêu sống hắn.

“Gia đình cái con mẹ mày!”

“Người đâu, cắt cái đó của nó cho tao!”

“Một thằng rác rưởi thế này mà cũng dám em tao có thai à?!”

Kỷ Bác Hiểu mặt không còn giọt máu, còn định mở miệng van xin thì đã bị người ta nhét giẻ chặt miệng lại.

Ngay trước mắt tôi, hắn—Kỷ Bác Hiểu—bị thiến sống.

Không mê. Không khoan nhượng.

Anh tôi chỉ liếc qua với ánh mắt ghê tởm.

“Tch, đúng là người như tên.”

Anh nhạt, giễu cợt.

“Lôi hắn đi, thử mấy trò chơi mới mà tụi bây vừa nghĩ ra xem sao.”

Dù đã hôn mê, Kỷ Bác Hiểu vẫn bị kéo đi như một bao rác.

Nửa tiếng sau, cả khu nhà máy vang lên tiếng gào thét thảm thiết đến rợn người.

Sau này tôi mới biết, thứ gọi là “trò mới” đó thực chất là một hình tâm lý cực đoan.

Nghe … Kỷ Bác Hiểu chết là do bị doạ đến vỡ tim.

Khi thuộc hạ vào báo tin, tôi đang đút cháo cho tôi ăn.

“Tch, tiện nghi cho nó quá.”

“Biết thế đã không cho nó tiêm thuốc giảm đau. Định để nó chịu đựng thêm một chút mà… Đúng là đồ nhát chết.”

Anh tôi bình thản ra lệnh:

“Chặt xác ra, chôn mỗi nơi một phần.”

“Cho nó kiếp sau … thái giám luôn cho rồi!”

Anh nghiến răng, giọng đầy căm giận.

Tôi lại buồn nôn, vừa nuốt chưa hết cháo đã “ọe” một tiếng, nôn sạch ra ngoài.

Đêm đó, tôi lên cơn sốt cao.

Trong mơ, tôi thấy ba mẹ hiện về.

Hai người đã sống cả đời hiền lành, lương thiện… Sao lại sinh ra một quái vật như tôi?

Mười bảy năm trước, tôi ba tuổi.

Ba mẹ đưa tôi và về quê ăn Tết, bị lừa vào nơi này.

Vì không chịu khuất phục, họ bị .

Chỉ còn lại tôi và —khi ấy mới tám tuổi.

Từ khoảnh khắc đó, vì bảo vệ tôi mà cúi đầu trước bọn ác.

Anh bò lê lết trong bóng tối, chịu đủ mọi cực hình, cuối cùng bọn chúng tin tưởng và cho đi du học.

Còn tôi, trở thành con tin—là sợi dây buộc chặt trái tim —bị giam cầm dưới sự kiểm soát tuyệt đối.

“Tiểu Phượng… bao năm qua rất nhớ em. Bọn chúng đối xử với em có tốt không?”

Ngày tốt nghiệp trở về, việc đầu tiên là đi tìm tôi.

Khi biết tôi suýt bị bọn kia cưỡng đoạt, phát điên.

Anh bắt đầu dùng sự tàn nhẫn và trí thông minh của mình để leo lên, nghiền nát từng kẻ một.

Ba năm sau, trong lễ trưởng thành của tôi—

Anh ôm tôi, dịu dàng hứa:

“Anh sẽ cho em một cuộc đời không lo nghĩ, không đau khổ.”

Nhưng tôi hiểu… cái gọi là “cuộc sống hạnh phúc” ấy, là xây dựng từ máu và thịt của những người vô tội.

Tôi không thích.

Tôi sợ hãi.

Tôi đã van xin đưa tôi đi khỏi nơi này.

Và hôm đó, lần đầu tiên tát tôi.

“Bên ngoài không đẹp như em tưởng. Ở đây em có sách để học, có người hầu hạ, sao còn đòi ra ngoài?”

Cũng trong đêm hôm đó, tôi lặng lẽ uống một chai thuốc độc.

Anh gần như phát điên, lái xe như điên đưa tôi đến bệnh viện lớn nhất thành phố để rửa ruột.

Chính cũng gặp tai nạn, khiêng vào cấp cứu cùng lúc.

May mắn thay, tôi sống sót.

Và nhân lúc còn hôn mê, tôi trốn khỏi bệnh viện.

Khi tỉnh lại, suýt nữa đập nát cả bệnh viện.

Bác sĩ không còn cách nào, đành với rằng tôi đã chết.

Anh không tin, vì chưa thấy xác tôi.

Nhưng do náo loạn quá lớn, công an đã ý— buộc phải trốn trong đêm.

Trong mơ, tôi nghe thì thầm bên tai.

Rằng suốt những năm qua chưa bao giờ từ bỏ việc tìm tôi.

Cảm ơn ông trời… đã mang tôi trở về bên .

Nhưng mà…

Anh ơi…

Tội lỗi của chúng ta… quá sâu rồi. Không ai cứu đâu.

Tôi rơi nước mắt.

Một đôi tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên má tôi.

“Từ hôm nay, hãy chăm sóc ấy cho tốt.”

Anh tôi dường như đang với ai đó.

Sau khi tỉnh lại, tôi mới biết — đã nghe lời bác sĩ, một bảo mẫu chuyên nghiệp từ bên ngoài để chăm sóc tôi.

Người phụ nữ đó… dường như có điều gì đó mờ ám.

Đêm nào bà ta cũng bỏ gì đó vào bát canh của tôi, sau đó lẻn vào phòng tắm gọi điện.

Một ngày, tôi lén đổ hết bát canh đi, và cuối cùng nghe thấy bà ta qua điện thoại:

“Xin tổ chức yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cách hoàn thành nhiệm vụ, cứu những người vô tội.”

Tôi bật .

Tôi biết… cuối cùng, tôi cũng có thể gì đó để chuộc tội.

Tôi bắt đầu mở lòng, cố gắng kết nối với người phụ nữ đó.

Ban đầu bà ấy không tin tôi.

Mãi đến khi tôi mang thai đến tháng thứ chín, sắp sinh, tôi với bà ấy:

Tôi có cách giúp cả hai thoát khỏi nơi này.

Nếu người của tôi đuổi theo, bà ấy có thể khống chế tôi con tin — cho đến khi lực lượng cứu viện đến.

Và rồi, trước mặt bà ấy, tôi giơ tay… thẳng vào bụng mình.

Khi tôi nghe tin tôi chuyển dạ, lập tức bỏ dở mọi việc, chạy đến bên tôi.

Nghe bác sĩ lắc đầu có thể nguy hiểm đến tính mạng, cắn răng, đích thân lái xe đưa tôi đến bệnh viện.

Vì từng có tiền sử tôi trốn viện, lần này đặc biệt cảnh giác.

Anh không rời nửa bước, tận mắt chứng kiến tôi đưa vào phòng mổ.

Cho đến khi đứa trẻ chào đời, mới nắm chặt tay tôi, nhẹ nhõm thở ra:

“Tốt quá rồi, Tiểu Phượng, em không sao…”

Nhưng không nhận ra — đứa trẻ đã bị người khác bế đi.

Đêm đó, tôi hét khóc lóc, dọa tự tử nếu không tìm thấy con.

Bất đắc dĩ, phải lệnh cho thuộc hạ truy hỏi bác sĩ, lùng sục khắp nơi.

Khi bác sĩ tinh thần tôi không ổn định, dễ nghĩ quẩn, đành chấp nhận để bảo mẫu ở cạnh chăm sóc tôi.

Và rồi — người phụ nữ đó áp dao lên cổ tôi.

Anh tôi không dám manh , ra lệnh cho tất cả thuộc hạ lùi lại.

Máu từ cổ tôi chảy xuống từng dòng.

Chỉ đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài, mới thở phào một hơi.

“Yến Yến… chẳng phải em lắm sao? Anh nợ người ta một đống tiền cờ bạc, em giúp không?”

Tôi bật .

Nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi.

“Anh à… Em sợ lắm. Bao năm qua em chưa từng ngủ ngon nổi, vì những tội lỗi mà ra.”

“Em nghĩ… dù có chết, chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại ba mẹ.”

Mặt tái nhợt.

Anh không phản kháng nữa, để mặc cho cảnh sát còng tay.

Và tôi — trong giây phút cuối cùng — đã giật lấy con dao, đâm thẳng vào tim mình.

Nữ cảnh sát hét lên hoảng loạn:

“Đừng mà! Chúng tôi sắp giải cứu mọi người rồi! Cô còn chưa thấy cảnh đó mà!”

Tôi mỉm , nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôi không xứng thấy điều đó.

Vì trên tay tôi… cũng đã nhuốm máu quá nhiều người vô tội.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...