Gương Mặt Của Bạch [...] – Chương 3

Tôi quay sang hỏi Từ Thanh Dã:

“Cô ta thế, có cảm thấy gì không?”

Từ Thanh Dã nhíu mày:

“Cô ta đi học yoga thì liên quan gì đến tôi?”

Tôi:

“Ý ta là, ta đang cố gắng… vì đó!”

Từ Thanh Dã:

“Nhưng tôi có thích yoga đâu.”

Tôi: “…”

Tôi lại hỏi:

“Trước đây hai người có hay nhắn tin với nhau không?”

“Rất ít.”

Tôi lướt lại đoạn chat, đúng là lèo tèo vài dòng, Phạm Băng Băng gì, Từ Thanh Dã cũng không biết đáp lại thế nào.

Trai thẳng như ta, mà chuyện với trà xanh thì đúng là không có cửa rồi!

Tôi phân tích tin nhắn, rồi lại sang trai hiện tại của Phạm Băng Băng – đúng chuẩn dân chơi phòng gym.

Cuối cùng, tôi tổng kết lại cho Từ Thanh Dã:

“Cô ta từng nhiều người lắm rồi, trong đó trai phòng gym chiếm tới 89,66318%, chứng tỏ ta thích to, khỏe, kỹ năng phong phú.”

“Anh thì đủ to rồi, to nữa chắc bị cảnh sát bắt luôn. Giờ cái thiếu chính là: kỹ thuật tốt, biến hóa nhiều, biết chiều người ta.”

“À mà từng ngủ với bao nhiêu người rồi? Để tôi đánh giá trình độ cái xem?”

8

Câu hỏi cuối cùng vừa thốt ra, không hiểu sao sắc mặt Từ Thanh Dã bỗng tối sầm lại, trừng mắt tôi đầy dữ dằn.

“Thế nào, rất rành mấy chuyện này à?” – Anh lạnh lùng hỏi ngược lại, “Cô ngủ với bao nhiêu người rồi?”

Tôi nghẹn họng.

Chẳng lẽ thật là tôi chưa từng ngủ với ai? Nhỡ cho là tôi thiếu chuyên nghiệp rồi đuổi việc thì sao?

Tôi vội ho khan một cái, đáp bừa:

“Không nhiều lắm… ừm, chắc khoảng năm người.”

Sắc mặt Từ Thanh Dã lại càng đen hơn, đứng bật dậy, đến mức cái bàn cũng rung lên theo.

Tôi giật nảy mình:

“Anh ?!”

Chẳng lẽ thấy tôi “ngủ” ít quá, chưa đủ kinh nghiệm?

Giọng lạnh tanh:

“Không có gì. Ồ, chắc tôi gấp đôi — mười người.”

Tôi buột miệng:

“Không thể nào! Tôi mới liếm môi một cái mà đã phản ứng rồi, là biết… kinh nghiệm chẳng có mấy!”

Từ Thanh Dã đột ngột cúi người xuống.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị vòng tay ôm ngang eo bế bổng lên.

Anh siết tôi trong lòng, khi tôi ngẩng mặt đầy ngạc nhiên, cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn tôi.

Tôi theo phản xạ định đẩy ra, hai tay bị khống chế, ép chặt vào tường.

Môi lưỡi quấn quýt, vừa bá đạo vừa vội vã, nụ hôn vừa sâu vừa nặng.

Tôi gần như bị hôn đến phát khóc.

Đầu óc choáng váng, tim đập loạn xạ, tôi vừa rên rỉ vừa nghe thấy thở gấp ghé sát bên tai:

“So với năm người trước của em, hôn có em thấy sướng hơn không?”

Tôi tức đến phát điên:

“Không sướng! Anh hôn tệ nhất! Tôi đoán kỹ năng giường chiếu của chắc cũng tệ nốt, ba giây là hết!”

Sự thật chứng minh — không nên chọc điên đàn ông.

Từ Thanh Dã lập tức bế tôi lên kiểu công chúa.

Tôi giãy đành đạch trong lòng như cá chép nhảy sóng.

Nhưng sức khoẻ đến kinh người, dễ dàng bế tôi lên tầng ba, ném thẳng lên giường của .

Tôi vừa lăn mấy vòng, định bò dậy thì đã bị túm lấy cổ chân kéo về.

Khi chiếc quần jean bị tuột xuống đến đầu gối, tôi nhận ra thật sự nghiêm túc rồi!

Tôi hoảng hốt chống tay lên ngực :

“Khoan đã! Từ Thanh Dã! Không đâu, cái này là—”

“Là gì?”

Từ Thanh Dã dùng một tay cởi áo thun, để lộ cơ ngực rắn chắc trắng trẻo, eo săn chắc, mông cong hoàn hảo…

Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi hiện lên bốn chữ: “Cực phẩm nam thần.”

Bỏ lỡ rồi, có khi cả đời này tôi cũng chẳng gặp hàng xịn như nữa.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực.

Ham muốn từ từ nuốt chửng lý trí.

Ngay lúc Từ Thanh Dã lại cúi xuống hôn tôi lần nữa, tôi cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng để hét lên:

“Cái này… phải tính thêm tiền đấy!!!”

9

Lúc mới bắt đầu, tôi thật sự không thoải mái chút nào.

Từ Thanh Dã hoàn toàn không giống người từng “ngủ với mười người” như lời .

Lần đầu tiên tôi thấy ta hậu đậu đến , trán đẫm mồ hôi, sai liên tục.

Tôi giận dữ hét lên:

“Không phải mười người à?! Tôi thấy mười ngón tay thì có!”

Anh bật lạnh:

“Cô không phải năm người sao? Tôi thấy là xem năm bộ phim thì có!”

Tức quá, tôi cắn một cái.

Anh lại cúi xuống hôn tôi.

Hai đứa như đánh nhau sống chết trên giường.

Cuối cùng tôi không thắng , bị đè xuống, vừa khóc vừa rên rỉ cầu xin tha.

Trong lúc run rẩy lắc lư, tôi thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh lúc mê, chẳng nhớ rõ đã ngủ lúc nào.

Chỉ nhớ là tôi đã cắn đầy dấu răng lên vai .

Thế mà không giận, lúc tôi khóc còn nhẹ nhàng vuốt mặt tôi, dịu dàng dỗ dành.

Tôi nghĩ, có lẽ là vì gương mặt tôi giống Phạm Băng Băng, nên mới sinh ra sự dịu dàng chiều chuộng đến .

Chứ nếu không, tại sao sức cứ như không bao giờ cạn, đến tận sáng vẫn chưa tha cho tôi?

10

Thế là tôi và Từ Thanh Dã bắt đầu sống chung.

Tất nhiên tôi không ngu, đã ký hợp đồng rõ ràng với ta.

Anh tặng tôi hai cửa hàng mặt tiền ở khu trung tâm sầm uất, mỗi tháng tiền hơn ba trăm nghìn tệ.

Tôi có trách nhiệm huấn luyện cách đương với phụ nữ, cách chuyện để không bị thẳng quá, không phật lòng người ta.

Ngoài ra, tôi còn phụ trách… đào tạo kỹ năng giường chiếu, mỗi ngày đều chấm điểm cho “chất lượng việc” của .

Lúc đầu tôi toàn chấm mức C.

Từ Thanh Dã không vui, mặt lạnh tanh:

“Tôi chỗ nào chưa đạt?”

“Tốn thời gian quá!” – Tôi nghiêm túc – “Phải biết tiết chế! Phụ nữ mềm mại lắm, cứ thế này, sẽ mài đến rách da đấy. Cả Băng Băng của cũng .”

Mặt vẫn lạnh.

Nhưng đến tối thì hành vi… thay đổi thấy rõ.

Điểm số dần dần cải thiện.

Một tháng sau, tôi đã chấm đến hạng A.

Hai tháng sau, đã lên đến S.

Sau một buổi “thể dục sáng”, tôi thở dốc cảm thán:

“Quả nhiên là có công mài sắt có ngày nên kim. Mọi chuyện trong đời đều cần dũng cảm thực hành. Đây là bài học quý giá nhất cuộc đời tôi.”

Tôi không biết mình sai ở đâu.

Từ Thanh Dã đang bóp chân cho tôi, mặt bỗng lạnh như tiền:

“Dương Liễu, tôi chỉ là cuốn sách luyện tập của sao?”

“Tầm bậy!” – Tôi trừng mắt – “Không hạ thấp bản thân như !”

“Anh rõ ràng là… máy rút tiền khổng lồ!”

Chưa hết câu, tôi đã bị nhào tới đè xuống, cù lét tôi, bắt tôi phải thừa nhận rằng rất quan trọng với tôi.

Thế này là nghiện “thế thân Bạch Nguyệt Quang” rồi đúng không?

Trẻ con thật đấy!

11

Thật ra thì… tôi cũng rất trẻ con.

Nói thật, quãng thời gian sống chung với Từ Thanh Dã, tôi đã rất vui.

Từ nhỏ bố mẹ tôi đã ly hôn, ai cũng đi bước nữa, chẳng ai muốn nuôi cái “gánh nặng” như tôi.

Tôi phải sống nhờ nhà dì, đến khi học cấp hai, dượng từng có ý đồ mờ ám với tôi, khiến dì cũng bắt đầu ghét bỏ.

Nửa học kỳ sau lớp 9, tôi chuyển ra ngoài sống một mình.

Từ đó, tôi chưa từng có cảm giác thế nào gọi là “nhà”.

Cũng chưa từng có ai hỏi tôi mấy giờ về đến, tối muốn ăn gì, hay sáng nay ra ngoài sao không mặc thêm áo cho ấm.

Giờ thì những chuyện đó… đều do Từ Thanh Dã gánh hết.

Ban đầu tôi nghĩ sống chung chắc là để phục vụ ta, dù gì tôi cũng đã lấy của ấy nhiều tiền như , nên phải trả công thôi.

Ai ngờ thực tế lại khác hẳn — không chỉ nấu ăn siêu ngon, còn quản tôi ngủ sớm dậy sớm, dẫn tôi đi vận , dạy tôi tiếng Anh với tiếng Đức, mừng sinh nhật và lễ tết cho tôi, tặng đủ thứ quà.

Tôi ngày nào cũng tìm cách khen , là “người trai lý tưởng chuẩn 24 hiếu nam”.

Tôi phát hiện rất thích nghe “lời có cánh”.

Mỗi lần tôi khen, khóe môi lại cong cong — cái kiểu ngầm đó đẹp lắm, giống hệt nam chính trong mấy cuốn ngôn tôi đọc hồi cấp ba.

Chỉ khác là, hồi đó họ gọi là “tổng tài”, bây giờ đổi thành “thái tử gia”.

Nhưng có một thứ vẫn không đổi: Tổng tài hay Thái tử gia… đều có bạch nguyệt quang.

Và rồi… bạch nguyệt quang ấy đã về nước.

Cô ta trở về để đòi lại những gì vốn thuộc về mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...