Ngày hôm đó Lý Phúc Mãn dẫn người đến kiểm tra Bùi phủ không xuất trình thánh chỉ, rốt cuộc là ai ra lệnh?
Bùi gia có khá nhiều kẻ thù, không dễ điều tra.
Nhưng nếu ai có thể ẩn mình sâu như , có khả năng âm thầm lôi kéo Lý Phúc Mãn, còn có thể vươn tay đến Mạc Bắc, ra tay với huynh trưởng ta.
Trong lúc nhất thời, ta chỉ có thể nghĩ đến một người ——
Mạnh Hàn Chu.
Đồng thời, nhiều ký ức đã bị ta lãng quên chợt ùa về.
Ta chợt nhận ra rằng, mỗi lần mối quan hệ của ta và Tạ Chấp Niên xấu đi, đều có bàn tay của Mạnh Hàn Chu đằng sau.
Lúc đầu, ta thực sự không ghét Tạ Chấp Niên đến thế.
Cho đến khi mọi việc ta đều truyền đến tai Hoàng thượng một cách chi tiết.
Trong tiếng ca múa ở cung yến, ta nghe Hoàng thượng vừa đe dọa vừa khuyên nhủ.
Chỉ cảm thấy, không thở nổi.
Sau bữa tiệc, Tạ Chấp Niên một mình đứng ở cổng cung điện.
Chàng đến đón ta về nhà.
Giọng của Mạnh Hàn Chu vang lên bên cạnh, mang theo sự chế nhạo:
"Tạ đôn đốc quả nhiên siêng năng, chuyện này có cần báo cáo với phụ hoàng không?"
Ta không nghe một lời giải thích nào của Tạ Chấp Niên.
Quay người đi theo Mạnh Hàn Chu đến vườn lê nghe hát.
Khoảnh khắc đó, khuôn mặt Tạ Chấp Niên đột nhiên mất hết huyết sắc.
Dù đã qua vài năm bụi bặm, vào lúc này vẫn còn rất rõ ràng.
Ánh nến bập bùng, đột nhiên tắt ngúm.
Trong bóng tối, ta ôm mặt, cúi xuống.
Nước mắt chảy xuống theo kẽ tay.
Ta thực sự.
Thực sự là một kẻ ngốc.
12.
Khi ta đẩy cửa phòng với đôi mắt sưng húp vì khóc, Tạ Chấp Niên đã tháo mũ quan, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng bạc.
Trong ánh đèn mờ ảo, chàng trông lạnh lùng và mong manh như một vị thần.
Chàng hơi ngạc nhiên.
Đứng dậy từ án thư, giấu tờ giấy trong tay đi.
"Đã muộn rồi, Bùi nhị tiểu thư còn có việc gì sao?"
Nói xong, chàng bước tới gần, cau mày.
"Sao mắt nàng lại sưng lên ?"
Ta trừng mắt sưng húp như quả óc chó, nghiêm nghị :
"Chúng ta mới cưới, sao có thể ngủ riêng? Nói ra sẽ khiến người khác nhạo!"
"Trước đây nàng đã , không cho ta bước vào phòng một bước mà."
Tạ Chấp Niên dường như bất lực, nghiêng đầu nhẹ.
Ta ngây người một lúc, rồi mới lí nhí biện minh:
"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ."
"Chính như câu một ngày không gặp, như cách ba thu..."
"Không đúng. Ý ta là, sĩ biệt tam nhật, đương nhiên phải khác xưa."
Bạn thấy sao?