Gửi Thê Tử – Chương 19

*Ngoại truyện Tạ Chấp Niên*

 

1.

 

Lần đầu tiên Tạ Chấp Niên gặp Bùi Cẩm Tuế.

 

Sớm hơn nhiều so với những gì hắn biết.

 

Cậu bé mồ côi mẫu thân từ nhỏ, cha thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

 

Cả năm chẳng mấy bữa no.

 

Đói bụng còn là chuyện nhỏ, so với việc bị bọn trẻ khác bắt nạt đánh đập thì chẳng thấm vào đâu.

 

Tạ Chấp Niên đã quen rồi.

 

Cuộc sống là sự đan xen giữa đau khổ và hạnh phúc, nỗi khổ của cậu bé dường như chẳng thấy điểm dừng.

 

Lại một lần nữa bị cướp mất nửa cái bánh bao khó kiếm .

 

Tạ Chấp Niên có chút tê dại nghĩ.

 

Thôi .

 

Sống thế này, chẳng có ý nghĩa gì.

 

Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo.

 

Một bóng dáng nhỏ bé đã đứng chắn trước mặt cậu.

 

Cô bé giật lại nửa cái bánh bao.

 

Ngẩng mặt lên, chỉ vào mấy đứa trẻ cao hơn mình nửa cái đầu.

 

Chỉ từng đứa một.

 

"Đồ ngốc, đồ ngốc, đại đồ ngốc."

 

"Còn bắt nạt người nữa, ta sẽ bảo ca của ta đánh các người bẹp dí đó!"

 

Sau khi mắng bọn chúng chạy mất, bé quay lại.

 

Ngây người một lúc.

 

Tạ Chấp Niên theo bản năng sờ lên mặt.

 

Nghi ngờ mình có phải bẩn đến mức không thể nổi rồi không.

 

Nhưng bé lại :

 

"Ngươi trông thật đẹp."

 

"Hay là, ngươi về nhà ăn cơm với ta nhé?"

 

Trong tiếng tim đập dồn dập, Tạ Chấp Niên nghĩ.

 

Cậu dường như, cuối cùng cũng thấy điểm dừng của nỗi khổ rồi.

 

Từ đó, dù có thêm bao nhiêu đau khổ cũng chẳng còn quan trọng.

 

Chỉ có bé mới quan trọng.

 

2.

 

"Chuyện ban hôn này, khanh đã suy nghĩ thế nào rồi?"

 

Tạ Chấp Niên cụp mắt, không một lời.

 

Không nên như .

 

Nàng nên tự do.

 

Như gió lạnh thấu xương ở Mạc Bắc.

 

Trộn lẫn với cát thô, thổi vào người ta cảm giác trống trải và phóng khoáng.

 

Chứ không phải bị trói buộc ở kinh thành, bị người ta gọi một tiếng Bùi nhị tiểu thư.

 

Giờ đây, lại còn bị ép gả cho một kẻ như mình... con của kỹ nữ.

 

Không nên như .

 

Tạ Chấp Niên nghĩ, mình không xứng với nàng.

 

"Thôi , nếu khanh không muốn, trẫm còn có người khác để chọn."

 

Tạ Chấp Niên nhắm mắt lại.

 

Cúi người bái lạy.

 

"Thần nguyện ý."

 

Đây là lần đầu tiên trong đời.

 

Tạ Chấp Niên cảm thấy mình -

 

Ích kỷ đến đáng thương.

 

3.

 

Đoạn nhân duyên này vốn là do hắn cưỡng cầu.

 

Nàng hận hắn là lẽ đương nhiên.

 

Tạ Chấp Niên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

 

Nếu Tuế Tuế muốn hòa ly, hắn cũng cam tâm nguyện chấp nhận.

 

Chỉ là ích kỷ mong ước.

 

Có thể ở bên nàng thêm chút thời gian cũng .

 

Dù chỉ là khoảnh khắc, cũng .

 

Bách Hoa yến.

 

Nàng mỉm nắm lấy tay hắn, gọi hắn là phu quân.

 

Nàng , muốn hắn.

 

Tất cả những gì hắn chưa từng dám mơ ước đều mở ra.

 

Tạ Chấp Niên nghĩ đi nghĩ lại.

 

Hắn thật sự là một người may mắn, rất may mắn.

 

Hắn đã đợi .

 

Hắn không còn mong cầu gì hơn nữa.

 

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...