Đường nét cơ bắp mượt mà lộ rõ qua chiếc sơ mi trắng.
Khi ngẩng đầu tôi lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ xâm chiếm mà tôi chưa từng thấy.
Anh thậm chí còn gọi tên thân mật của tôi, bằng giọng điệu đầy sự thân thiết.
“Không hẳn là trùng hợp. Dù sao, tôi đến đây là vì em.”
“A Uyên.”
Dưới khí thế đầy áp đảo của Cận Cẩm Nam, tim tôi lỡ nhịp, vô thức lùi lại nửa bước.
Nhìn vào đôi mắt đen không còn lạnh lùng mà đầy vẻ thâm của , tôi căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc.
Đặc biệt là khi dùng giọng trầm ấm gọi một tiếng “A Uyên”, thật sự…
Quá người ta tê tái mà!
“Sếp à, đừng gọi như thế nữa, em nổi cả da gà rồi đây này.”
Nói xong, tôi còn bộ sờ lên cánh tay mình dưới ánh mắt chằm chằm của , thậm chí còn chìa tay ra trước mặt .
“Anh đi, em sợ phát ghê.”
Cận Cẩm Nam, vừa nãy còn đầy uy phong, liếc mắt tay tôi, rồi lại khuôn mặt nghiêm túc của tôi. Cuối cùng, khó chịu “chậc” một tiếng.
Không khí kỳ lạ vừa rồi lập tức bị vỡ, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng căn phòng pha nước nhỏ bé này, từ khi bước vào, bỗng trở nên ngột ngạt hơn rất nhiều.
Tôi vốn đã không quen ở một mình trong không gian kín với Cận Cẩm Nam, nên lập tức định luồn qua người để đi ra.
“Sếp, nhường đường… em… ừm…”
Chưa xong, tôi đã bị ép sát vào cạnh bàn, vây trong khoảng không giữa chiếc bàn và vòng tay của .
Khoảng cách gần đến mức… tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước xả vải trên người .
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu vào mắt , không biết phản ứng ra sao.
Nhưng ánh mắt ấy lại quá xâm chiếm, buộc tôi phải dời ánh xuống môi .
Trên khóe môi, là một chiếc khuyên môi nhỏ.
Là chiếc khuyên môi từng đeo… vì tôi.
Tôi nhớ rõ sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi từng bốc đồng muốn đi xỏ khuyên môi, bắt chước những người trên mạng.
Bố mẹ tôi tuy cởi mở vẫn không chấp nhận điều đó, khuyên tôi tôi không nghe.
Cuối cùng, họ bất đắc dĩ gọi điện cho Cận Cẩm Nam, khi ấy đang bận rộn khởi nghiệp ở nơi xa.
Nhưng lúc đó, tôi đang rất ghét .
Vì có .
Một chị kiểu trưởng thành, rất xinh đẹp, khác hẳn một đứa còn mặc đồng phục như tôi.
Tôi cố gắng giữ khoảng cách với , khi thấy đăng ảnh trên mạng xã hội, tôi không kìm mà tức giận.
Tuy , tôi không phiền , cũng không giống như những em “trà xanh” trong tiểu thuyết, cố chen vào cuộc sống của họ.
Tôi chỉ bực bản thân mình.
Bực mình tại sao không sinh sớm hơn hai năm, như thế… ít nhất cũng có thể gần hơn một chút.
Biết bố mẹ phiền , tôi lại càng khó chịu.
Vì thế, khi nhắn hỏi tôi có thật sự muốn xỏ khuyên không, tôi lập tức trả lời rằng tôi sẽ không nữa.
Bạn thấy sao?