“Ông chủ! Có tài liệu cần ký đây!”
Đứng ở cửa, tôi dõng dạc hét lên như thể để tự tiếp thêm can đảm.
Khiến cả hai người trong phòng đều khựng lại.
Cận Cẩm Nam tôi, rồi bật :
“Tiêm doping à? Vào đi.”
Tôi mím môi, không biết gì để cứu vãn hành ngu ngốc vừa rồi của mình.
Chỉ có thể bước đến trước mặt , đặt tài liệu lên bàn việc, rồi cẩn thận liếc người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đối diện.
Đúng lúc bắt gặp ấy cũng đang quan sát tôi.
“Em là Lạc Uyên?” Cô ấy đột ngột hỏi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Cận Cẩm Nam đã ngẩng đầu ấy, giọng lạnh lùng cảnh cáo:
“Chúc Vân, hôm nay em đến đây để bàn công việc, những chuyện không liên quan, em không cần hỏi.”
Nghe , lòng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Thì ra chỉ là bàn công việc, không phải quay lại.
Nhưng có công việc tức là sẽ có cơ hội tiếp , chẳng phải khả năng quay lại vẫn còn sao?
Nghĩ đến đây, trái tim vừa mới yên ổn của tôi lại nhảy lên lần nữa.
Như thể đang đi tàu lượn siêu tốc.
Câu tiếp theo của Chúc Vân khiến tôi còn bối rối hơn:
“Bây giờ là bàn công việc thôi, ai trước chuyện sau này? Dù gì, chị cũng là duy nhất từng quen.
“Nói thế, chị vẫn là mối đầu của đúng không?”
Đôi mắt Cận Cẩm Nam nheo lại đầy nguy hiểm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng mang theo chút tức giận:
“Chúc Vân!”
Cô ấy nhướn mày, cuối cùng cũng im lặng, chỉ là ánh mắt dừng lại trên tôi vẫn không thu lại.
Còn tôi, khi nghe từ “mối đầu,” trái tim như rơi xuống vực thẳm.
Đúng .
Chúc Vân là duy nhất của .
Tôi cầm tập tài liệu đã ký, cúi đầu định rời đi, lại bị giữ lấy cổ tay.
“Tối nay đưa em về.” Anh .
Tôi vô thức sang Chúc Vân, bắt gặp ấy nhướn mày, khóe môi nở một nụ như đang chờ xem kịch hay.
Tôi không hiểu ấy đang nghĩ gì. Nếu ấy muốn quay lại, lẽ ra phải lo lắng mới đúng.
Nhưng tôi không từ chối Cận Cẩm Nam.
“Ừm… ạ.”
Vì hợp tác công việc, số lần Chúc Vân đến công ty tăng lên chóng mặt.
Cô ấy thậm chí còn mua trà chiều cho mọi người.
Trong mắt đồng nghiệp, ấy gần như đã trở thành chính thức của Cận Cẩm Nam.
Dù luôn lạnh lùng, họ chỉ dám gọi ấy như sau lưng, không ai dám trước mặt .
Nhưng tôi càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Chưa kể, Chúc Vân còn cố tìm tôi chuyện, mượn cớ để khoe khoang về quá khứ của ấy và .
“Em biết không? Hồi bọn chị quen nhau, nhiều em trong trường buồn lắm.
“Anh ấy rất chu đáo, trong thời gian quen nhau, chị chiều đến mức quen luôn. Ghế phụ trên xe ấy luôn dành riêng cho chị. Ai ngồi lên, sẽ bắt xuống ngay, bảo đó là chỗ ngồi đặc biệt của chị.
Bạn thấy sao?