Gửi Nhầm Tin Nhắn – Chương 10

Về bó hoa Hứa Hoài Chu tặng, không nhắc, tôi cũng không lấy.

Khi tôi sắp bước vào hành lang, tiếng mở cửa xe vang lên từ phía sau.

“A Uyên,” gọi tôi, giọng trầm thấp.

Tôi tò mò quay lại, đúng lúc ấy, tôi nhận ra mùa đông đã mang đến trận tuyết đầu tiên trong năm.

Tôi ngẩng đầu, đưa tay hứng một bông tuyết, lại nghe thấy giọng cách đó không xa:

“Tuyết rơi rồi.”

Tôi mỉm , gật đầu đáp:

“Ừ, tuyết đầu mùa năm nay!”

Chúng tôi cứ thế đứng cách nhau một khoảng ngắn, nhau, không thêm gì.

Tôi cảm giác như có thể nghe thấy tiếng tuyết tan trên mặt đất.

“Chúc mừng sinh nhật,” vỡ sự im lặng, đôi mắt lấp lánh ý , tựa như một mầm non vừa nhú trong màn tuyết trắng.

“Cảm ơn sếp!” Tôi đáp lời, rồi giục nhanh chóng lên xe về nhà, bên ngoài lạnh lắm.

Nhưng lại bất ngờ bước đến, ôm tôi một cái.

Tôi lập tức lúng túng, trong phút chốc không biết phải gì, chỉ buột miệng thốt lên:

“Mấy tên đàn ông tạp nham, tránh xa tôi ra!”

Cận Cẩm Nam ngẩn người, sau đó bật , khẽ gõ nhẹ vào trán tôi:

“Anh không phải.”

Tôi đau đớn “Á!” một tiếng, trừng mắt , rồi vừa xoa trán vừa đẩy trở lại xe.

Vậy là tôi tự tay chấm dứt một cảnh tượng khiến tim mình xao xuyến.

Tôi không hiểu ý tứ của Cận Cẩm Nam, cũng không dám hỏi thẳng.

Tôi sợ nghe câu trả lời “Anh chỉ coi em là em .”

Vậy nên tôi chọn cách lẩn tránh, để ngăn trái tim vốn đã cố kìm nén của mình khỏi rung trở lại.

Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi đã có câu trả lời.

Bởi vì, người chị ngày trước đã quay về.

Chỉ cần ấy đứng cạnh Cận Cẩm Nam, tôi đã muốn lùi bước.

“Trời ơi, vừa nãy có phải của sếp không? Đẹp quá!”

“Đúng, khí chất đỉnh ghê, một cái là biết khác bọn mình, dân văn phòng quèn.”

Nghe đồng nghiệp bàn tán, tôi không kìm mà đưa mắt về phía văn phòng của .

Cận Cẩm Nam vừa dẫn chị ấy vào văn phòng.

Một nam một nữ…

Tôi vò nhẹ cúc áo, trong đầu thoáng qua bức ảnh từng thấy đăng trên mạng xã hội, cùng hai từ:

Ghen tị.

Đố kỵ.

Nhưng tôi chẳng thể gì khác, ngoài việc cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình.

, mắt tôi dán vào màn hình, một chữ cũng không vào đầu.

Lúc này, tôi chỉ muốn xông vào văn phòng của , ngay trước mặt chị ấy mà hỏi:

Tại sao đêm đó không phủ nhận khi chị chủ chó trai tôi?

Tại sao không rõ?

Nhưng tôi không dám.

Khi đang tự dằn vặt, một đồng nghiệp mang tài liệu đến nhờ tôi đưa vào cho ký.

Ngay lập tức, tôi bật dậy, cầm lấy tập tài liệu, lao thẳng đến văn phòng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...