15
Tôi bị Kỷ Minh Thâm lay tỉnh trong giấc ngủ, và câu đầu tiên ta ra… đúng là một cú thẳng vào tim!
“Tuế An, thích em! Anh muốn công bằng cạnh tranh với trai em!”
Tôi chắc chắn là… mình chưa tỉnh ngủ hẳn.
Tôi vò đầu bứt tóc, đầu tóc rối như ổ quạ, lại vì tối qua thức trắng nên quầng thâm dưới mắt đậm đến đáng sợ, đối lập hoàn toàn với Kỷ Minh Thâm sạch sẽ, tươm tất đã rửa mặt thay đồ xong xuôi đang ngồi trước mặt.
Tôi gì có trai!?
Anh ta đang quỳ gối trước tôi, ánh mắt sáng lấp lánh như con chó lớn muốn vuốt ve.
Tôi lặng lẽ kéo chăn lên thêm một chút.
Mặc dù tôi rất cảm kích… đây thật sự không phải lúc thích hợp để tỏ đâu!
Ai đời đang ngon giấc lại bị lôi dậy nghe lời tỏ chứ!?
Tôi đẩy ta ra, lảo đảo vào nhà vệ sinh.
Khi thấy mình trong gương, tôi gần như xác định chắc chắn: nếu Kỷ Minh Thâm mà còn thích tôi, thì đó là chân ái.
Da sạm, mắt thâm, đầu tóc rối bời… chung là thảm không nỡ .
Lúc bước ra ngoài, tôi đi tới đâu thì Kỷ Minh Thâm lẽo đẽo đi theo tới đó.
Tôi hắng giọng một cái, nghĩ rằng mình cần phải rõ chuyện giữa tôi và Thất Thất trước.
Ai ngờ tôi còn chưa mở miệng thì Kỷ Minh Thâm đã ra vẻ “tôi hiểu mà”:
“Anh biết… hiện giờ em rất khó xử.”
Anh ta móc điện thoại ra, gửi cho tôi một cái bao lì xì:
“Anh không có ưu điểm gì khác, mấy năm nay cũng kiếm không ít tiền. Nếu ở bên , em không cần gói đồ ăn khách sạn về nữa. Muốn ăn gì thì cứ ăn.”
Nói xong, ta lại tiếp tục chuyển khoản!
“Tuy rằng hơi vô đạo đức… không muốn để em ở bên người khác thêm một ngày nào nữa…”
Tôi vội ngăn tay ta lại:
“Tôi không có trai.”
Kỷ Minh Thâm mừng đến phát ngốc, đờ ra một lúc rồi lại tiếp tục gửi thêm vài cái bao lì xì khác.
Tôi nhíu mày, khó hiểu hỏi:
“Tôi không có trai rồi mà… còn chuyển tiền gì?”
“Anh vui mà!”
16
Từ sau lần gửi nhầm tin nhắn vào nhóm công ty, tôi tưởng đã nếm đủ mùi “xã hội tử vong”, ai ngờ đâu…
Tôi còn tặng thêm một cú chí mạng thứ hai!
Sáng nay, lúc Kỷ Minh Thâm rời khỏi phòng tôi, lại đúng lúc bị một đồng nghiệp bắt gặp.
Ban đầu tôi nghĩ, chỉ một người thấy thôi thì cũng không đến nỗi nào…
Nhưng mà không!
Cô ấy đang gọi video với người khác.
Mà càng trớ trêu hơn —
Là camera sau.
Khoảnh khắc Kỷ Minh Thâm đẩy cửa bước ra từ phòng tôi, hình ảnh ấy… rõ ràng rành mạch xuất hiện trong khung hình!
Trong tích tắc đó, tôi cảm giác như tim mình ngừng đập.
Còn Kỷ Minh Thâm thì vẫn bình thản như không, thậm chí còn nhàn nhã chỉnh lại cổ áo trước khi rời đi.
Tôi đứng bên trong theo bóng lưng ta, đầu óc trống rỗng.
Cô đồng nghiệp kia thì thấy hai quầng thâm như gấu trúc dưới mắt tôi, lập tức nhíu mày:
“Đêm qua hai người… chơi dữ dội ghê ha~”
17
Chẳng có gì bất ngờ cả — chuyện đó đã lan khắp công ty chỉ sau một đêm.
Sáng thứ Hai đi , ánh mắt dò xét xung quanh nhiều đến mức tôi đếm không xuể.
Mãi đến khi có một đồng nghiệp thân thiết lén kéo tôi ra một góc, nhỏ giọng hỏi:
“Tớ nhớ không nhầm thì… cậu có trai rồi mà? Sao lại với tổng giám đốc Kỷ…? Giờ cả công ty đang bàn tán đấy.”
Tôi đành kiên nhẫn giải thích chuyện giữa tôi và Thất Thất, rằng không hề có “ trai” nào ở đây cả.
Nhưng rồi, chỉ một ngày sau, ánh mắt mọi người tôi lại khác hẳn.
Nếu như hôm trước ánh của họ vẫn mang theo vài phần khinh thường, thì hôm nay đã đổi thành một loạt ánh mắt “mẹ chồng tương lai con dâu” — toàn bộ đều là kiểu như bà thím thấy chuyện hot.
Ngay cả việc giao tài liệu cho tổng giám đốc cũng bị “vô ” đẩy về phía tôi, ý đồ mai mối lộ liễu không thể lộ liễu hơn.
Tôi cắn răng bước vào phòng việc của Kỷ Minh Thâm, phía sau còn vang vọng tiếng đồng nghiệp khe khẽ:
“Hề hề, ngọt quá đi!”
“Ngược chết tôi rồi đó, trời ơi!”
Kỷ Minh Thâm ngẩng đầu tôi, từ tốn đứng dậy, từng bước đi về phía tôi.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Tôi rụt cổ, như lùi về sau:
“Kỷ Minh Thâm, em thấy… chuyện này hơi nhanh quá…”
Anh ta tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể dìm chết người, giọng cũng khiến lòng tôi run rẩy:
“Anh không phải hứng lên nhất thời. Anh thích em từ lâu rồi, Tuế An. Chúng ta đã bên nhau gần 5 năm, và đã thích em… đúng 5 năm.”
Dưới ánh như sóng cuộn ấy, tôi gần như bỏ chạy không ngoảnh lại.
Không rõ là sai ở đâu, tôi chỉ biết là… bây giờ tôi không thể đối mặt .
Lúc ngồi đờ ra về phía văn phòng Kỷ Minh Thâm, tôi nhận ra:
Không thể cứ ngồi chờ chết như thế này mãi !
Thế là tôi lặng lẽ gửi đơn xin nghỉ phép năm lên phòng nhân sự.
Làm việc bao năm, số ngày phép của tôi cũng không ít.
Vả lại, mấy ngày gần đây chuyện tôi với Kỷ Minh Thâm đã thành trò cả công ty, phòng nhân sự không hai lời liền duyệt đơn cho tôi ngay.
Tôi kéo vali, trở thành người đầu tiên trong công ty “về quê ăn Tết” sớm nhất năm nay.
Quả nhiên, càng rời xa công ty và Kỷ Minh Thâm, tôi càng cảm thấy tâm thoải mái, số lần nhớ đến ta cũng ít đi hẳn.
Nhưng tôi lại quên mất một điều: nhị vị lão Phật gia ở nhà đã lên kế hoạch hẹn hò cho tôi dày đặc đến phát sợ.
Hôm kia là một ông dầu bóng như chảo rán.
Hôm qua là một chàng giả vờ tri thức đến mức giả trân.
Hôm nay càng đỉnh — một ông “bố chồng đại diện”, còn kiểm soát hơn cả ba tôi.
Tôi từ chối liền tù tì mười mấy cuộc xem mắt, khiến mẹ tôi cuối cùng cũng không nhịn nữa:
“An An, rốt cuộc con thích kiểu người thế nào? Nói ra mẹ còn biết đường mà chọn!”
Kiểu người thế nào sao?
Tôi vô thức đáp:
“Phải đẹp trai, rộng rãi, tôn trọng con, và… quan trọng nhất là phải có tiền.”
Vừa dứt lời, trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh của Kỷ Minh Thâm.
Mẹ tôi tôi với vẻ mặt… khó mà diễn tả thành lời.
Chắc bà nghĩ con bà… kiếp này khỏi lo cưới xin luôn cho rồi.
Bạn thấy sao?