Gửi Nhầm Tin Nhắn [...] – Chương 7

Tôi thấy hơi quá, không mấy tin tưởng.

“Người ta là tinh trẻ tuổi, người ta chắc gì đã để mắt đến em.”

Anh tôi không nhịn :

“Em biết cái gì, ai là người hiểu đàn ông nhất hả?”

“Tất nhiên là… đàn ông!”

“Thằng nhóc đó mà không có ý gì với em, cả nhà ra đường bị xe tông!”

Xí xí xí, đừng có lôi cả nhà ra thề thốt!

“À mà lát nữa chị dâu em bảo muốn giới thiệu em họ của chị ấy cho em quen. Em nhớ lanh trí một chút, đừng hỏng chuyện.”

Tôi nghi hoặc: “Chú?”

Anh tôi kiểu bí hiểm:

“Chú của chị ấy là người rất ghê gớm, là cao thủ trong giới tài chính. Thời kỳ đỉnh cao từng điều khiển thị trường, ba ngày kiếm mười mấy tỷ tệ, biết bao nhiêu người muốn quen còn không .”

“Nghe sau này ông ấy tự mở công ty, chuyển sang kinh tế thực rồi.”

Anh tôi lắc đầu tặc lưỡi, giọng mang chút tiếc nuối:

“Nhưng mà người như , dù rút khỏi giới, trong tay vẫn nắm đầy tài nguyên. Chỉ cần ông ấy hờ hững buông tay một chút thôi, tụi mình cũng no nê rồi.”

Tôi nghe mà nửa hiểu nửa không.

Nhưng tôi có nghe trước đây Lương Phàm cũng từng tài chính.

Ban đầu ta chính là nhờ đầu tư chứng khoán mà gom đủ vốn lập nên công ty hiện tại.

15.

“Tiểu thúc, đây là trai mà em giới thiệu cho đấy.”

Chị dâu tương lai tươi như hoa, tay khoác chặt lấy trai tôi, còn tôi với thì như trời sụp xuống ngay tại chỗ.

Không ai trước là tiểu thúc của chị ấy lại chính là Lương Phàm chứ?!

Lương Phàm đẩy đẩy gọng kính gọng vàng, chậm rãi mở miệng:

“Cũng đấy.”

Tôi với tôi đồng loạt thở phào một hơi.

Vì có va chạm từ trước nên cứ tưởng ta sẽ vạch trần hai em tôi ngay tại trận, nào ngờ… là bọn tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Tôi lén lút gửi tin nhắn cho Lương Phàm:

【Anh không giận nữa à?】

Không ngờ ta không trả lời mà lại hỏi ngược lại:

【Anh ta là ruột em?】

Tôi gửi luôn sticker mèo con gật đầu:

【Chuẩn rồi ạ! Anh ấy với chị Mộng quen nhau bao nhiêu năm rồi, đừng họ ra nha~】

Lương Phàm nhướng mày, đặt điện thoại xuống, liếc tôi một cái không gì.

Tôi đỏ mắt, học trai cầm ly lên đi mời rượu.

Thật ra, uống rượu đối với tôi chả là gì.

Một cân rượu trắng tôi cũng từng uống cả chai rồi.

Chỉ là… tôi dễ đỏ mặt, mới nhấp môi đã đỏ rực lên như cà chua.

Tôi hít sâu một hơi, lấy dũng khí hô to:

“Sếp à, người lớn không chấp trẻ con, chuyện trước kia mong bỏ qua!”

Chị dâu tương lai thì đứng hình luôn.

Tôi ngẩng đầu, chuẩn bị cạn ly cái rụp.

“Uống ít thôi.”

Lương Phàm nhẹ nhàng ấn ly của tôi xuống.

Tôi còn chưa kịp uống ngụm nào, chỉ mới để rượu chạm vào môi.

Tôi chép miệng.

Mùi Moutai để lâu năm quả thật thơm lừng.

Nhưng uống không , tiếc ghê gớm.

16.

Tôi buồn đi vệ sinh.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì thấy một bóng đen chặn ngay trước cửa.

“…Sếp? Anh cũng đi vệ sinh à?”

Tôi lúng túng đến mức mười ngón chân muốn cào nát sàn.

Anh ta rõ ràng đã say, đáp qua loa một tiếng “Ừm” chẳng ra hồn.

Không phải chứ, đây là nhà vệ sinh nữ đấy, là đàn ông, vào đây cái quái gì?!

“Sếp ơi, đây là nhà vệ sinh nữ mà, bên kia mới là của nam.”

Khách sạn này rất trọng riêng tư, nhà vệ sinh nam nữ tách biệt hoàn toàn, chính là để phòng mấy gã say rượu quấy rối khách nữ.

Tôi toan chuồn đi.

Tôi từ từ nhích về phía cửa.

“Đừng đi.”

Lương Phàm bất ngờ kéo tôi vào lòng, đầu vùi vào hõm cổ tôi:

“Anh muốn hỏi em một chuyện.”

Tôi nổi da gà khắp người.

Tôi đoán chắc là ta định hỏi chuyện nhắn nhầm tin nhắn.

“Xin lỗi , thật sự là nhắn nhầm thôi, không cố ý đâu.”

Anh ta không đáp, cứ thế mơ màng dựa vào người tôi.

Hơi thở phả bên tai, dày đặc và mập mờ.

“Em… thích à?”

Tôi như bị điện giật, lập tức đẩy ra.

Đôi mắt hơi ửng đỏ, áo sơ mi bung mất một cúc, để lộ cơ bắp săn chắc.

Trông ta như một chó nhỏ tội nghiệp vừa bị người ta vứt bỏ.

Tôi ấp úng mãi chẳng thành lời.

“Hửm?”

Anh lại tiến sát về phía tôi, mặt tôi càng đỏ gay.

Phải công nhận, dáng người Lương Phàm rất đỉnh.

Vai rộng.

Eo thon, có cả đường cơ bụng rõ nét.

Tôi bất chợt nhớ lại chuyện hồi mấy năm trước.

Khi đó công ty mới thành lập, còn rất nhỏ, chỉ nhận vài ba hợp đồng lặt vặt.

Tần Tình từng nhỏ rằng công ty vẫn đang lỗ vốn, Lương Phàm mỗi năm phải bù lỗ không biết bao nhiêu.

Chúng tôi từng nghi ngờ: chắc ta là phú nhị đại, ra ngoài khởi nghiệp cho vui.

Lương Phàm trả lương cho chúng tôi rất cao, vượt mặt cả mức trung bình ngành. Phúc lợi cũng cực tốt, nên ngày ngày ngoài “ăn cắp thời gian” thì chẳng có gì phải lo.

Chúng tôi còn thầm cầu nguyện:

Mong sao cha ta đừng sản.

Một lần nọ, ấy chốt hợp đồng lớn.

Tôi – với tư cách người phụ trách truyền thông – đảm nhiệm phần giới thiệu cơ cấu, quy mô công ty.

Tôi cực kỳ xem trọng buổi gặp, hí hửng mặc bộ váy tôi cho là xinh và lịch sự nhất.

Đối tác có vẻ rất hài lòng, ánh mắt cứ đảo quanh người tôi. Tôi biết, ánh mắt đó chẳng có ý tốt gì.

Tôi nâng ly rượu trắng, tươi lấy lòng, nào ngờ đối phương lại giở trò sàm sỡ.

Lương Phàm lập tức đứng dậy, hất thẳng ly rượu còn dang dở vào người hắn.

“Thương vụ này, chúng tôi không nữa.”

Giao dịch đổ bể.

Nhưng Lương Phàm chẳng để tâm, hành xử như thể chẳng có gì xảy ra.

Còn tôi thì vô cùng áy náy.

Tôi thấy chuyện đổ bể là do mình.

Lương Phàm thấy tôi rầu rĩ, bèn chuyển tôi sang phòng khác, còn tranh thủ giờ nghỉ trưa viên.

“Công ty này tồn tại bằng năng lực, không phải bằng phụ nữ.”

“Ngày đó nếu là Tần Tình hay bất kỳ ai khác, tôi cũng sẽ từ chối.”

“Em vừa tốt nghiệp đã tin tưởng vào công ty này, là em tin tôi.”

“Mà một khi em tin tôi, tôi tuyệt đối không thể đẩy em vào hố lửa.”

Một người đàn ông như thế… tôi sao có thể không thích?

Chỉ là…

“Em không người thứ ba.”

Lương Phàm sững người:

“Cái gì mà người thứ ba?”

Tôi nghẹn họng.

“Em biết lấy tiền bồi dưỡng của em đi mua túi tặng người khác.”

“Bị từ chối thì đem trả lại cho em. Đến cả tiền mặt cũng không muốn trả, còn cố nhét cho em cái túi gở.”

Lương Phàm bật , bước tới tôi đầy trìu mến.

“Ngốc quá.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...