Anh muốn tôi giúp lên kế hoạch một màn tỏ đỉnh cao, đưa tôi… mười vạn tệ để lo liệu hết.
Hơn nữa, còn hạ KPI cao ngất trời: chỉ thành công, không thất bại!
Cuối cuộc gọi, còn thần thần bí bí bảo rằng nếu tỏ thành công, sẽ bao cho tôi một phong bao siêu to khổng lồ.
Nghe mà tôi thèm rớt nước miếng, bao nhiêu bực tức vừa rồi đều tan thành mây khói.
Tranh thủ máy tính chưa tắt, tôi mở ngay ứng dụng đánh giá ẩm thực để tìm nhà hàng có review cao.
Sau đó còn lên Tiểu Hồng Thư đăng bài:
【Cần gấp! Ở kinh đô có nhà hàng nào thích hợp để tỏ không? Yêu cầu: có phòng riêng, đồ ăn ngon, decor xịn xò.】
Chẳng bao lâu sau đã nhận comment đầu tiên có nhiều like.
【Tỏ là chuyện cảm, nên là con trai chủ .】
Tôi: ?
Từ đâu xuất hiện cái “cảnh sát mạng” này ?
Để tránh bị phiền, tôi đã cẩn thận đổi giới tính trên Tiểu Hồng Thư thành nam, còn dùng luôn ảnh đại diện con trai cơ mà.
Tên cảnh sát này ra tôi là con bằng cách nào trời?
Tôi chẳng buồn đôi co, chỉ qua loa đáp lại:
【Tình đích thực không phân giới tính mà~】
Nói xong, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Hoàn toàn không hề phát hiện — trong văn phòng, mặt Lương Phàm đã đỏ bừng như sắp bốc cháy.
11.
Tới ngày hẹn, tôi ôm theo tài liệu ngồi thu lu ở bàn việc, nghĩ mãi không biết mở lời xin nghỉ thế nào.
“Đinh đinh” mấy tiếng vang lên.
Lương Phàm mà lại nhắn tin trong group công ty:
【Hôm nay toàn bộ nhân viên nghỉ nửa ngày, không tính vào bảng chấm công.】
Cả đại sảnh đồng loạt phát ra tiếng hít khí lạnh.
Group việc lập tức nổ tung.
【Sếp hôm nay uống nhầm thuốc à? Cho nghỉ nửa buổi á? Không giống kiểu người sắt mặt như ảnh chút nào!】
【Có gì đó sai sai, chắc chắn có uẩn khúc.】
【Nãy mình vào xin chữ ký, thấy ảnh đang vuốt keo tóc, còn xịt nước hoa! Mình nghi ngờ… sếp đang đương!】
…
Còn gì ngoài nữa chứ.
Túi LV mua bằng tiền bồi dưỡng 50 ngàn của tôi, bị người ta từ chối trả lại rồi còn đâu.
【Cầu trời! Cây khô trổ hoa rồi, hy vọng cuối năm tăng lương!】
Cả group lập tức đồng loạt chuyển sang mode nịnh nọt.
Tôi hiếm hoi cũng thật lòng gõ vào nhóm:
【Sếp tuyệt vời quá trời luôn!】
Đã nghỉ chiều, là tôi có đủ thời gian để chuẩn bị cho “chiến dịch” tối nay.
Tôi gửi định vị nhà hàng qua WeChat cho trai, kèm theo tin nhắn thần bí:
【Tối nay có bất ngờ chờ đó~】
12.
Bốn giờ chiều, tôi thở hổn hển thổi xong quả bóng bay màu hồng cuối cùng.
Không ngờ lúc ấy trai gọi đến, hỏi tôi đã đặt nhà hàng ở đâu.
Tôi: Ơ?
Tôi nhớ rõ ràng đã gửi định vị qua WeChat rồi mà.
Anh tôi: 【À không sao, chắc ở sân bay tín hiệu kém. Em nhắn lại tên nhà hàng đi, bật định vị tìm đường tới.】
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, liền gửi tên đầy đủ của nhà hàng cho , rồi quay sang tiếp tục xé cánh hoa.
Tôi đã lên kế hoạch kỹ lắm rồi.
Lát nữa chị dâu tương lai bước vào, sẽ thấy cả một biển hoa cùng dây ruy băng bay lượn khắp nơi, khung cảnh mộng mơ hết cỡ.
Tôi bày xong hoa hồng và nhẫn.
Sẵn sàng cánh tay phải đắc lực cho màn tỏ của trai.
Anh lại gọi tiếp:
【Xuống đây với một lát, cùng đi đón chị dâu.】
Oh yeah!
Nghe đồn chị dâu tương lai là đại mỹ nhân, tôi nhất định phải để lại ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên.
Tôi vội trang điểm full face, chải lại tóc rồi lập tức chạy xuống.
Anh tôi đang đợi dưới nhà.
“Lạ ghê, nãy giờ có xe cứ bám theo , dừng thì nó cũng dừng.”
Lần đầu ngồi lên chiếc siêu xe sặc mùi dân chơi của , tôi háo hức sờ cái này ngó cái kia:
“Đừng nghĩ nhiều, có khi người ta đi cùng đường, cũng đến nhà hàng này ăn thôi ấy mà.”
Tôi lại càng thấy tự hào.
Không thể phủ nhận, mắt thẩm mỹ của tôi quá chuẩn.
80% các cặp đôi trẻ ở kinh đô đều chọn nhà hàng này để hẹn hò.
Nếu không nhờ tôi may mắn, chắc cũng chẳng đặt phòng riêng có view lãng mạn nhất.
Trong đầu lại hiện ra dòng bình luận đầu tiên nhận trên Tiểu Hồng Thư hôm qua.
Có phòng này cũng nhờ phúc của người đó.
Chiếc xe thể thao gầm rú khởi .
“Lạ thật, người kia vẫn bám theo.”
Anh tôi nhíu mày.
Anh liếc gương chiếu hậu, đạp mạnh chân ga.
“Bảo bối, ngồi vững nhé.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?