Hay là dạo này tôi moi tiền ấy hơi quá, khiến ấy bực mình rồi?
Tôi lại vào Taobao đặt vài món đồ chơi người lớn, gửi hình cho :
【Còn có quà nhỏ bí mật nữa đó~】
Một lúc sau, tôi bất ngờ chuyển khoản cho tôi thêm 30 ngàn.
Tôi mừng đến suýt nữa bật dậy khỏi giường, lập tức nhắn lại một sticker ‘cảm ơn đại gia’ đầy nịnh nọt.
Anh đáp lại: 【Em cũng với người khác à?】
【Tất nhiên là không rồi! Ai mà đẹp trai như của em chứ~】
Quả nhiên, có tiền rồi thì lời nào cũng ngọt.
【Được rồi, đợi em khỏi chân, mình cùng đi ngâm suối nước nóng.】
6.
Tâm tư đàn ông, đừng nên đoán bừa.
Khách sạn nghỉ dưỡng cho các cặp đôi thì để và đi.
Tôi đi để gì?
Ngủ dưới gầm giường à? Rồi phát sáng như cái bóng đèn 180 watt chắc?
Tôi ngẫm đi ngẫm lại mấy tin nhắn của trai, thậm chí còn lướt lại cả đoạn chat cũ vài lần.
Cuối cùng rút ra một kết luận: tôi sắp cưới vợ, muốn tranh thủ giới thiệu cho tôi quen.
Được thôi!
Quá ấy chứ!
Tôi lập tức nhắn lại: 【Ok, em đi cùng !】
Đúng lúc đang vui vẻ ngồi đếm tiền trong tài khoản, thì Tần Tình lại mò tới.
【Khao đi!】
Tôi ngớ người: 【Khao gì cơ?】
【Còn giả vờ à. Vừa nãy sếp vào văn phòng, bảo kế toán chuyển 50 ngàn tệ, là tiền “phí bồi dưỡng” cho cậu đó. Năm chục ngàn lận, để mình dụ cậu một bữa lẩu shabu-shabu thì cũng đáng mà, đúng không?】
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Tiền gì cơ chứ?
Ngoài khoản chuyển khoản của tôi, tôi nào có nhận thêm đồng nào!
Tần Tình: 【Ủa đúng ha, tiền phí bồi dưỡng đáng ra kế toán phải chuyển thẳng vào thẻ lương của cậu, sao lại phải chuyển vào tài khoản của sếp nhỉ?】
Quả nhiên, tư bản là loài sinh vật nham hiểm.
Tôi âm thầm vẽ một vòng tròn nguyền rủa trong lòng: 【Ngoài chuyện đó, ta còn gì nữa không?】
【À, ổng có hỏi bọn mình là con thời nay thích tặng gì.】
Trời đánh thánh đâm!
Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên vì cái mặt đẹp trai mà nhảy vào cho công ty này!
Lương Phàm – con chó đó – dám lấy tiền bồi dưỡng của tôi để đi mua quà cho ta sao?!
7.
Sau khi nghỉ hết kỳ bệnh, tôi quay lại công ty thì phát hiện bàn việc của mình đã bị dời đến ngay sát văn phòng của Lương Phàm.
Vừa mở điện thoại ra, tin nhắn trong group nhỏ của công ty đã nhảy ra liên tục.
【Sumimasen~ Tiếu Tiếu-chan~ Sếp ra khỏi phòng nhớ báo tụi chị em một tiếng nhé~】
Một lũ vàng to đầu, giờ thì rảnh rỗi coi phim mạng, còn muốn tôi tai mắt trông chừng cho nữa chứ.
【Tiếu tỷ, giúp em liếc thử xem nay tâm trạng tổng Lương có ổn không, em còn có tài liệu cần ảnh ký.】
Qua tấm rèm mành che, chỉ lờ mờ thấy bóng người bên trong chuyển .
Ai mà biết tâm trạng ta ra sao.
Tôi đang định trả lời tin nhắn thì điện thoại bàn trên bàn reo lên.
“Giờ việc, đừng có lung tung, tập trung vào công việc đi.”
Giọng chó Lương.
Kỳ lạ.
Đang yên đang lành gọi điện gì, mà ai ta chứ?
Chưa hết, ta tiếp:
“Phương án của Jinan chịu trách nhiệm theo sát, trước khi tan hôm nay nhớ sắp xếp lại tài liệu hai năm trước.”
Tôi lén siết chặt nắm tay, tức đến mức trán nổi gân xanh.
Lật đổ tư bản!
Tôi lập tức đi méc với Tần Tình.
【Tên chó Lương này định giở trò gì nữa đây?】
Tần Tình nghĩ một lát:
【Có thể là muốn tăng áp lực công việc để ép cậu tự nguyện nghỉ, công ty khỏi phải đền tiền bồi thường.】
Tôi lập tức bật dậy.
Ác độc đến mức này cơ à?
Tần Tình vội trấn an:
【Cậu nhất định phải nhịn, hơn chục vạn tiền bồi thường đó, đủ để cậu sống sung sướng một thời gian rồi!】
Được.
Tôi nhịn.
Ngay sau đó, Lương Phàm liền @all trong group công ty:
【Hôm nay mọi người tan lúc 5h, không ai nán lại.】
Cùng lúc đó, hắn gửi thêm một dòng nữa:
【Nguyên Tiếu Tiếu thì ngoại lệ, hoàn thành xong dự án Jinan mới về.】
Tôi hít mạnh một hơi khí lạnh.
Xong rồi!
Tên chó tư bản này đúng là muốn ép tôi tự nguyện nghỉ việc, để còn tiện tay nuốt luôn khoản tiền bồi thường của tôi đây mà!
8.
Tôi một tay lật tài liệu, một tay gõ lách cách PPT.
Tan tan , mong cho mau tan .
Chỉ cần tôi hoàn thành hết đống việc trước mắt, rồi dập thẳng lên mặt tên chó Lương kia, thì hắn sẽ không bới lỗi gì từ tôi.
Không tìm ra lỗi thì hắn không có cớ để sa thải tôi.
Càng nghĩ tôi càng máu lửa.
“Đánh đổ đế quốc chủ nghĩa, không nô lệ nữa, cổng nhà tôi đã bị xâm phạm~”
Tôi hát khúc nhạc chiến đấu trong lòng.
Soạt~
Rèm văn phòng bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai của sếp.
Anh ta ngoắc ngón tay: Qua đây một chút.”
Tôi bĩu môi, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Ý gì đây?
Tôi đường đường là một mỹ nữ, chẳng lẽ là con chó ta nuôi à? Ngoắc tay cái là muốn tôi chạy tới?
Nhưng dù lòng nghĩ gì, chân tôi đã đứng sẵn trong văn phòng Lương Phàm rồi.
“Khụ.”
Lương Phàm khẽ ho một tiếng, hỏi: “Sức khỏe khá hơn chưa?”
Tôi lập tức nịnh nọt: “Nhờ có sự quan tâm của sếp mà em hồi phục nhanh lắm ạ.”
Bạn thấy sao?