7
Đến nơi.
Vừa xuống máy bay đã lập tức xử lý công việc.
Đến khi xong xuôi đã gần 11 giờ đêm.
Thẩm Dư Trạch còn hẹn , đưa tôi về khách sạn trước.
Trước khi ngủ, tôi nhận cuộc gọi từ ấy, giọng nghe có vẻ say.
“Sơ Sơ, đến đón không?”
Xét trên cương vị là sếp của tôi hiện tại, tôi đồng ý.
Khi đến nơi, trong phòng bao.
Bên cạnh Thẩm Dư Trạch là một .
Trông xinh đẹp đoan trang, khí chất thanh tao.
Chắc là tiểu thư nhà nào rồi.
Hai người ngồi cạnh nhau, trông vô cùng đẹp đôi.
Trên đường về khách sạn, Thẩm Dư Trạch khó chịu, rồi bất ngờ dựa vào vai tôi.
Trong đầu tôi tự hiện lên cảnh vừa rồi trong phòng bao.
Tò mò không chịu nổi, tôi giả vờ hỏi một cách thản nhiên:
“Cô lúc nãy là ai ?”
“Không quen, hình như là con của ba .”
Tôi ừ nhẹ, giọng hờ hững.
Về đến khách sạn.
Anh ấy tắm rửa xong.
Tôi rót cho một cốc nước ấm.
Anh lắc đầu, vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Ôm chặt đến mức suýt đổ nước.
Đầu tựa vào vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ.
“Giang Sơ, nhớ em lắm.”
“Nhớ cỡ nào?”
“Rất nhớ, lúc việc nhớ, lúc ăn cũng nhớ, ngủ cũng nghĩ đến em, ngày nào cũng nhớ.”
Anh ôm tôi chặt hơn, hơi ấm cơ thể xuyên qua lớp áo.
Tim tôi đập nhanh hơn.
Không kìm , tôi hôn một cái.
Vừa hôn xong, tôi đã hối hận.
May mà đang say, chắc sáng mai sẽ quên hết.
Tôi định rời khỏi vòng tay thì nghe :
“Có tính không đấy?”
Tôi nhíu mày: “Cái gì cơ?”
“Em vừa hôn , em phải chịu trách nhiệm.”
Giọng điệu bây giờ nghe chẳng giống người say chút nào.
“Anh giả vờ say à?” Tôi mở to mắt, đẩy tay lên ngực . “Buông ra mau!”
“Không buông, lỡ sáng mai em chối thì sao.”
Lợi dụng lúc lơ là, tôi đẩy ra, định chạy thì bị kéo lại, ngã thẳng vào lòng .
Một tay giữ eo tôi, tay kia đặt lên sau đầu tôi.
Cơ thể áp sát nhau.
Ngay khoảnh khắc đó, môi rơi xuống.
Bờ môi tôi bị ngậm nhẹ, lưỡi mạnh bạo xâm nhập, hòa cùng chút dư vị rượu còn sót lại.
Nụ hôn của trở nên dữ dội, mang theo sự kìm nén và khao khát bấy lâu.
Phòng khách sạn rộng lớn tràn ngập hơi nóng và tiếng thở gấp.
Tôi vẫn rung như ngày nào.
Nhắm mắt lại, tôi không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Mặc kệ mà đắm chìm thôi.
Càng hôn, cảm càng không thể kiểm soát.
Trong cơn mê loạn, Thẩm Dư Trạch vừa hôn vừa bế tôi về phòng ngủ.
Quần áo trên người rơi dần, làn da chạm vào không khí lạnh, tôi không kiềm mà run lên, đôi chân càng siết chặt quanh eo .
Cơ thể càng sát hơn, khóe mắt đỏ hoe vì kìm nén.
Phải thừa nhận, kỹ năng hôn của tốt hơn trước rất nhiều, đến mức tôi gần như không chống đỡ nổi.
Cuối cùng, tôi thật sâu, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Giang Sơ, lần này sẽ không buông tay em nữa.”
8
Sáng hôm sau.
Khi tôi tỉnh dậy, Thẩm Dư Trạch vẫn chưa dậy.
Định cầm điện thoại xem giờ, tôi bất ngờ thấy cuộc gọi từ một số rất quen.
Dù không lưu tên, tôi nhớ rõ số này.
Tim tôi đập loạn xạ.
Nín thở, cả người căng cứng.
Tôi vô thức sang Thẩm Dư Trạch bên cạnh. May là tối qua tôi đã để điện thoại ở chế độ im lặng.
Tôi nhẹ nhàng nhặt quần áo dưới đất lên, mặc vào.
Khi chuẩn bị rời khỏi phòng, giọng trầm của vang lên:
“Em đi đâu ?”
Tôi giật mình, chiếc túi trên tay rơi xuống đất.
Thấy mặc áo định ngồi dậy, tôi nhanh chóng nhặt túi, để lại một câu rồi chạy mất:
“Em về phòng trước.”
Xuống máy bay.
Mẹ tôi nhất quyết đòi ra đón, còn dẫn theo Bạch Cẩn Thần.
Anh là đàn của tôi, cũng từng là học trò của bà.
Thẩm Dư Trạch lập tức hiểu lầm.
9
Trong văn phòng.
Tôi vừa sắp xếp tài liệu vừa mơ màng.
Cuộc gọi hôm trước như một lời nhắc nhở và cảnh báo.
Dù tôi không nghe máy, trong lòng cũng đoán ý đồ của cuộc gọi đó.
Tôi mải suy nghĩ, đến mức khi Thẩm Dư Trạch họp xong quay lại văn phòng, tôi cũng không nhận ra.
Anh ấy từ phía sau ôm lấy tôi, bế tôi đặt lên bàn việc.
Những nụ hôn dồn dập rơi xuống, giọng khàn và trầm thấp:
“Bé cưng, thử ngay ở đây nhé?”
Mặt tôi đỏ bừng, tai nóng ran, vội ngăn bàn tay đang dần trượt xuống:
“Không , đây là văn phòng, lỡ có ai vào thì toi.”
“Sẽ không đâu, vừa khóa cửa rồi.”
Anh tiếp tục hôn xuống.
Đột nhiên, điện thoại tôi đặt trên bàn rung lên.
Là Bạch Cẩn Thần gọi đến.
Thẩm Dư Trạch nhanh tay chộp lấy điện thoại.
Định nhấn từ chối lại chần chừ vài giây rồi bấm nghe.
Tim tôi run lên, theo phản xạ siết chặt chân.
Anh rên nhẹ, ghé sát tai tôi, giọng như rót mật:
“Thả lỏng nào bé cưng.”
Điện thoại vừa kết nối, giọng Bạch Cẩn Thần vang lên trong trẻo:
“Giang Sơ, nấu canh, lát nữa đi ngang công ty em, mang qua nhé?”
Thẩm Dư Trạch tiếp tục hôn, nhẹ nhàng cắn xuống một chút, như đang trừng .
“Bé cưng, sao không trả lời ta?”
Bên kia, Bạch Cẩn Thần vẫn tiếp tục:
“Alo, Giang Sơ, em nghe không đấy?”
Tôi nhíu mày, đẩy ra, cố điều hòa lại hơi thở.
“Không, không cần đâu Cẩn Thần, cảm ơn nhé.”
Sợ Thẩm Dư Trạch còn tiếp tục, tôi nhanh chóng cúp máy.
“Giang Sơ, ghen rồi.”
“Anh ta sao cứ hết ra sân bay đón em, giờ lại còn nấu canh nữa chứ?”
Tôi với ánh mắt vô tội:
“Lần ở sân bay là do mẹ em đưa ấy đi cùng, còn lần này em đã từ chối rồi mà.”
Thẩm Dư Trạch khẽ , bế tôi lại gần cửa sổ sát đất.
Như sực nhớ ra điều gì, đột ngột dừng lại, cẩn thận hỏi:
“Tin nhắn em gửi nhầm hôm trước, là gửi cho ta à?”
10
“Tin nhắn nào?”
“Chiếc ô ?”
Nhìn vẻ mặt cau mày gật đầu, tôi phì giải thích:
“Thực ra tin nhắn đó là…”
“Thôi, đừng nữa, không muốn nghe đâu.”
“Sau này em chỉ dùng ô với thôi.”
Chưa kịp giải thích xong, Thẩm Dư Trạch như sợ nghe thấy điều gì không vui, đẩy tôi sát vào cửa sổ.
Biết ngay lại hiểu lầm rồi.
“Anh nghĩ gì thế.” Tôi nâng mặt lên, nhẹ nhàng giải thích, “Anh hiểu lầm rồi, không phải như nghĩ đâu. Hôm đó cháu em đòi chiếc ô Elsa đang hot trên mạng, em nhờ thân mua giúp. Ai ngờ nhắn nhầm cho .”
Khóe môi nhếch lên, không giấu nổi nụ .
“Xin lỗi, nghĩ hơi xa rồi.”
Nói xong, cúi xuống hôn tôi tiếp, tiếp tục chuyện bị gián đoạn.
……..
Chiều hôm đó, có khách hàng đến gặp Thẩm Dư Trạch để bàn về hợp tác.
Tôi chuẩn bị trà từ sớm.
Một bước vào.
Bóng dáng ấy trông quen quen.
Khi tiến lại gần, tôi mới nhận ra.
Hóa ra là ngồi cạnh Thẩm Dư Trạch đêm say, Chu Tư Ninh.
Cô ấy dường như cố ý muốn đuổi khéo tôi.
Thẩm Dư Trạch đặt tập tài liệu xuống, liếc ấy.
“Không cần tránh, cứ thẳng đi. Hôm nay chẳng phải bác trai đến sao, sao lại là em?”
Chu Tư Ninh liếc tôi một cái, bước đến bên cạnh .
“Anh Dư Trạch, có phải sắp về nước rồi không?”
Nghe , tay tôi run lên, không cầm chắc đổ nước nóng.
“Bị bỏng không?”
Thẩm Dư Trạch nhíu mày ngay lập tức, bước nhanh về phía tôi, lấy nước lạnh xối lên tay tôi.
Chu Tư Ninh theo sau , liếc qua tôi, giọng lạnh nhạt đầy khinh thường.
“Anh Dư Trạch, thiên vị quá đấy, đâu có bị bỏng gì mà lo lắng .”
Anh nhíu mày, dường như khó chịu vì ấy nhiều, giọng đầy vẻ mất kiên nhẫn:
“Không có việc gì thì đi đi, không rảnh lãng phí thời gian với em.”
Thấy sắp đuổi người, Chu Tư Ninh cuống cuồng :
“Đừng mà, hôm nay em đến là muốn nhờ giả trai em. Chú sắp về rồi, chắc chắn sẽ giới thiệu cho . Bố em cũng suốt ngày giục em kiếm người . Chi bằng chúng ta bộ nhau, rồi ai thích gì thì .”
Anh khẽ lạnh, vòng tay ôm lấy tôi.
“Bỏ ý định đó đi, có rồi.”
Chu Tư Ninh trừng lớn mắt tôi, đầy ngạc nhiên và khó tin.
Cuối cùng, ấy chỉ biết xách túi rời đi trong tức tối.
Anh khẽ cúi mắt, giấu đi cảm , dịu dàng thổi nhẹ lên chỗ da tôi đỏ ửng. Giọng nhẹ nhàng dường như là vô hỏi:
“Sao nghe thấy bố sắp về mà em phản ứng mạnh thế?”
Tôi sững lại, rồi nghe tiếp:
“Vậy nên, Giang Sơ, năm đó bố đã gì khiến em rời xa ?”
“Nói ra đi, chúng ta cùng giải quyết, không?”
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trong đầu tôi đang nhanh chóng tìm lời giải thích.
Anh đưa tay chạm nhẹ lên trán tôi, dịu dàng:
“Không sao, sau này từ từ cũng .”
11
Cuối tuần, tôi đưa Thẩm Dư Trạch về nhà gặp mẹ.
Bạch Cẩn Thần cũng có mặt.
Nhưng sau khi biết tôi đã có trai, tìm lý do rời đi sớm.
Thẩm Dư Trạch ngồi trên sofa xử lý công việc công ty.
Tôi thay đồ xong, chuẩn bị ra ngoài.
Thì cuộc gọi quen thuộc ấy lại đến.
Tim tôi như nổ tung.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi vẫn bấm nghe.
Vừa kết nối, giọng của bố Thẩm Dư Trạch vang lên.
“Giang tiểu thư, có vẻ quên mất chuyện từng hứa với tôi rồi.”
Tôi:
“Chú Thẩm, đó là chuyện của năm năm trước. Bây giờ, cháu sẽ không đồng ý nữa.”
“Vậy sao?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nhẹ. “Lần này vì mà nó bỏ dở một dự án lớn, đột ngột về nước khiến cổ phiếu lao dốc. Tình hình tập đoàn đang hỗn loạn.”
“Chỉ cần rời đi, để nó đính hôn với Chu Tư Ninh, tôi có thể cho một khoản tiền.”
12
Ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Dư Trạch nhíu chặt mày, vẫn đang bận xử lý công việc.
Thì ra mấy ngày nay ấy đều bận chuyện này, bảo sao không muốn cho tôi biết.
Cổ họng tôi nghẹn lại, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên giữa hai hàng lông mày của .
“Em không có việc gì , có thể giúp gì cho không?”
Anh dừng tay, khẽ cong môi, cầm chiếc iPad bên cạnh đưa cho tôi.
“Tối nay có buổi tiệc, em xem thử thích bộ nào.”
Tôi gật đầu, có vài điều muốn chẳng thể mở miệng lúc này.
Bạn thấy sao?